Quán Ăn Năm Xưa

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Phụ thân bị bọn hạ nhân từ cửa sau của phủ Nhiếp chính ném ra.

Trên đường cái người qua kẻ lại, thế nhưng chẳng có một ai dám đến đỡ ông ấy dậy.

 

Bởi vì lúc ấy, thân thể ông ấy đã bị thi/ê/u đen, da th/ị/t cháy rụi, chỗ nứt nẻ còn rỉ m/á/u và mủ.

 

Cuối cùng là một vị đại thúc đồng hương tốt bụng, nhân lúc đêm tối, dùng xe gỗ chở ông ấy về.

 

Vị đại thúc ấy rơi lệ mắng: “Tất cả đều do ả Liễu Mộc Dao! Là do ả…!”

 

Liễu Mộc Dao — cái tên nghe mới êm tai làm sao…

 

Ả là sủng cơ mới được Nhiếp chính vương nạp vào, đệ nhất mỹ nhân chốn kinh thành.

Vị mỹ nhân ấy nghe đồn phụ thân ta giỏi làm món dê nướng, liền hỏi người rằng: “Nghe nói ngươi có thể nướng thịt dê mà không chút mùi hôi, có thật chăng?”

 

Phụ thân ta thành thật đáp: “Xin di nương yên tâm, thịt dê này tuyệt đối không hôi.”

 

Lúc ấy, Liễu Mộc Dao chợt tắt nụ cười.

Ả nói: “Vậy thì… có thể làm món dê nướng… mà không có mùi thịt dê được chăng?”

 

Phụ thân ta cười trừ: “Nếu đã là dê nướng nguyên con, thì sao có thể hoàn toàn không có mùi thịt dê?”

 

Liễu Mộc Dao khẽ vò khăn, lạnh lùng nói: “Ai bảo là không thể?”

 

“Hôm nay, ta sẽ đích thân xuống bếp, làm một món dê nướng nguyên con không có mùi dê nào hết, thế nào?”

 

Rồi ả sai người nhét giẻ vào miệng phụ thân ta, trói lại theo dáng con dê, đặt lên giàn lửa.

 

Lửa bốc ngùn ngụt, Liễu Mộc Dao bịt miệng cười rũ rượi: “Chẳng phải đây chính là món dê nướng không mùi dê đó sao?”

 

Cuối cùng, ả nhìn phụ thân ta bị nướng đến n/ứ/t da to/á/c thịt, ánh mắt tràn đầy oán độc: “Ta từng nói là mình tuyệt đối không làm thiếp! Ngay cả vương gia cũng đáp ứng rồi. Ngươi là thứ gì, mà dám gọi ta là ‘di nương’?”

 

Liễu Mộc Dao hận nhất là kẻ khác gọi ả là thiếp.

Ả vốn là cô nhi, không phụ không mẫu, được Tiêu An cứu từ chiến trường mang về.

 

Hai người cùng nhau vào sinh ra tử, dùng mạng đổi mạng, tình nghĩa sâu nặng.

Thế nhưng trong phủ của Tiêu An đã có chính thê được cưới theo lệnh song thân.

 

Vị chính thê ấy xuất thân thế gia vọng tộc, tuy Tiêu An không có nhiều tình cảm, nhưng tuyệt đối không thể phế bỏ.

 

Vậy nên, danh phận duy nhất có thể dành cho Liễu Mộc Dao, chỉ là một chữ “thiếp”.

Thế nhưng ả không chấp nhận.

 

“Ta cùng An ca ca nơi chiến địa Tây Bắc, từng thề sống chet có nhau, có tuyết sơn làm chứng! Nay bảo ta làm thiếp? Quyết không thể!”

 

Ả thà mang danh vô phận mà ở bên Tiêu An, nói rằng: “Thiên hạ nhìn ta ra sao cũng được, chỉ cần chàng coi ta là thê tử duy nhất.”

 

Tiêu An vừa cảm động, lại vừa áy náy.

Cảm động vì tấm chân tình của Liễu Mộc Dao, áy náy vì khi xưa từng giấu nhẹm chuyện mình đã thành thân.

 

Từ đó, y càng hết lòng đối đãi ả.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page