3.
Chẳng bao lâu, hai người lại tiếp tục ân ái như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Ta ngây dại nhìn bọn họ, cho đến khi màn đêm buông xuống, tiết trời dần trở nên se lạnh, hai người mới dìu nhau trở về trong trang viên.
Lúc này ta mới phát hiện, cả người đã lạnh đến thấu xương.
Đạn mạc không ngừng hiện lên.
【Nữ chủ bị lừa dối cuối cùng cũng phát hiện ra!】
【Nam chủ thực ra yêu nữ chủ, còn định sau khi đứa bé ra đời sẽ nhận làm dưỡng tử, đưa về Quốc công phủ để nàng nuôi.】
Đưa ta nuôi?
Lòng ta dấy lên một tầng lạnh lẽo, quả thật đây đúng là chuyện Cố Hằng có thể làm ra.
Hừ, ta chẳng cần.
Dù sao, ta vốn không phải là người của thế giới này.
Ta đến nơi này mang theo một nhiệm vụ.
Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, ta và Cố Hằng dần quen biết rồi yêu nhau.
Cố Hằng yêu ta sâu đậm, mọi chuyện đều chiều theo ý ta.
Sau khi nhiệm vụ kết thúc, vì hắn, ta đã chọn ở lại.
Bởi vì ta không phải là người của thế giới này, nếu ở lại thì không thể sinh con.
Ta đã từng nói với Cố Hằng rằng, ta không thể sinh nở, hắn lại nói không bận tâm, chỉ cần có ta là đủ.
Ta còn từng nói, ở nơi ta đến, nam nữ đều là nhất sinh nhất thế nhất song nhân.
Nếu có một ngày hắn phụ ta, bên cạnh có người khác, ta sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Lúc ấy, hắn đã nói thế nào?
Hắn ôm ta thật chặt vào lòng, nói rằng thà chết chứ không muốn mất ta.
Hắn chỉ trời thề, nói rằng đời này quyết không phụ ta.
Không ngờ, năm năm ngắn ngủi, cảnh còn người mất.
Đêm ấy, ta không trở về kinh thành, mà như một hồn ma vất vưởng, đi lang thang khắp ngoại ô suốt cả một đêm.
Cho đến khi trời rạng sáng, ta mới khẽ cất lời: “Hệ thống, đưa ta về nhà đi.”
Bên tai vang lên âm thanh máy móc quen thuộc: 【Tít— Đã khởi động chương trình trở về, ký chủ sẽ quay lại sau năm ngày.】
Khi trời sáng rõ, ta khoác trên người lớp sương lạnh, cả thân mình lạnh lẽo quay trở về kinh thành.
Vừa bước vào phủ, đã thấy Cố Hằng cuống quýt lao về phía ta.
Sắc mặt hắn tái nhợt, thần sắc tiều tụy, lập tức ôm chặt lấy ta vào lòng.
Hắn dùng sức mà ôm, lực mạnh đến mức dường như muốn khảm ta vào trong ngực hắn.
Ta thậm chí còn cảm nhận được thân thể hắn đang khẽ run rẩy.
Hắn tựa hồ đang sợ hãi.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng ta cũng nghe được giọng nói run rẩy của hắn: “A Âm, nàng đã đi đâu? Ta tìm nàng suốt cả một đêm, ta cứ ngỡ nàng không cần ta nữa.”
Ta không đáp lại, chỉ nhẹ giọng hỏi hắn: “Chàng chẳng phải đã đến quân doanh à, mới qua một đêm đã trở về rồi sao?”
Chưa đợi hắn đáp lại, dòng chữ trên không trung lại hiện ra: 【Tên cặn bã tối qua nghe nói nữ chủ mất tích, lập tức từ chỗ ngoại thất trở về, dẫn theo hạ nhân không ngủ không nghỉ, tìm kiếm nữ chủ khắp trong ngoài kinh thành suốt cả một đêm.】
【Trước đó thì làm gì? Giờ mới biết sợ à? Khinh!】
Cố Hằng ôm chặt lấy ta, như thể ôm vào lòng một bảo vật đã mất đi rồi tìm lại được, nói: “Hôm qua hạ nhân báo rằng nàng không thấy đâu, ta lập tức từ quân doanh trở về. Đối với ta, không có gì quan trọng hơn nàng.”
Thật sao?
Đứa con mà ngươi ngày đêm mong ngóng và ta, ai mới là quan trọng hơn?
Ta đè nén sự mỉa mai trong lòng, nhẹ giọng nói với Cố Hằng: “Ta ra ngoài đi dạo một chút, giờ mệt rồi, muốn đi nghỉ.”
Sắc mặt Cố Hằng thoáng vẻ hoảng loạn, hắn chăm chú nhìn ta, tựa hồ lo sợ rằng ta đã biết chuyện gì.
4.
Không biết có phải Cố Hằng đã phát giác ra điều gì hay không.
Ngày đầu tiên, hắn không rời khỏi phủ, thậm chí còn bỏ cả việc lên triều.
Hắn chỉ ở trong phủ, luôn canh giữ bên cạnh ta.
Ban đêm, hắn ôm ta thật chặt, như thể sợ ta sẽ biến mất.
Ban ngày, ta nằm lười trên giường, hắn liền ở bên ngoài canh chừng.
Ta ra ngoài tản bộ, hắn cũng theo bên cạnh.
Thậm chí ngay cả lúc ta dùng bữa hay đi nhà xí, hắn cũng muốn đi cùng.
You cannot copy content of this page
Bình luận