Nhưng điều tôi không ngờ tới là, sau khi em tôi tốt nghiệp lại không tìm được việc làm, đi làm rồi cũng không thuận lợi, bất kể chuyện gì không suôn sẻ cũng đều bị mẹ tôi đổ lỗi lên đầu tôi.
Chỉ cần em tôi gặp chút trục trặc nào đó, mẹ tôi lập tức trách móc tôi: “Thiên Tứ vốn là đứa có phúc, vết bớt kia là dấu ấn Bồ Tát để lại cho nó. Tất cả là do chị con, cứ nhất định bắt con tẩy đi, phá luôn cả phúc báo của con.”
Vì vậy mà sự oán hận của thằng bé với tôi ngày càng sâu đậm.
Cuối cùng, vào dịp Tết khi tôi về nhà, nó đã dùng gối đè chet tôi.
Mẹ tôi phát hiện ra, liền tuyên bố ra ngoài rằng tôi chet do làm việc quá sức dẫn đến đ/ột t/ử, còn nói với bố tôi: “Đã không còn con gái rồi, chẳng lẽ còn muốn mất cả con trai? Hơn nữa chỉ có con trai mới có thể giữ được nòi giống họ Vương nhà mình.”
Lúc đó tôi mới bàng hoàng nhận ra, chuyện mẹ tôi nói muốn sinh con trai, chẳng qua là để ghép thành chữ “hảo” (好).
Nhưng tất cả cũng chỉ là những lời biện hộ được tô vẽ cho đẹp đẽ mà thôi.
2.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, mẹ tôi giữ tôi lại.
“Tiểu Tích, con xem em con đỗ được đại học, con là chị, chẳng phải nên có trách nhiệm lo tiền sinh hoạt cho nó sao?”
Kiếp trước, tôi từng nghĩ bố mẹ đã nuôi tôi khôn lớn vốn đã rất vất vả, nên chi phí sinh hoạt của em trai đều do tôi lo.
Hơn nữa để giảm gánh nặng cho bố mẹ, tôi còn mua sắm máy tính, điện thoại, máy tính bảng cho nó, còn dẫn nó đi mua quần áo và giày dép.
Tôi nghĩ con trai lên đại học rồi thì cũng nên dùng đồ tốt một chút, nếu không sẽ bị bạn bè chê cười.
Cuối tuần rảnh, tôi sợ nó ăn cơm căn tin không quen, lại dẫn nó ra ngoài ăn.
Giờ nhìn lại, tôi đúng là một trò cười.
Về sau, em trai đi ăn với bạn gái hay mua quà cũng đều tới tìm tôi xin tiền.
Tôi nói chuyện này với mẹ, mẹ lại chất vấn ngược lại: “Chẳng lẽ con không hy vọng em con có bạn gái tốt sao? Mấy khoản này đều là cần thiết cả.”
Vì thế, tiền yêu đương của em trai tôi cơ bản đều là do tôi chu cấp.
Người đã từng vấp ngã một lần, thì không thể vấp thêm lần nữa.
Kiếp này tôi tuyệt đối không làm con ngốc nữa.
“Mẹ, mẹ cũng biết, con vừa đóng tiền thuê nhà xong. Mỗi tháng lương con được có năm triệu, đóng hai triệu tiền nhà cộng thêm tiền điện nước thì cũng chỉ đủ ăn thôi.”
Thực ra tôi vừa nhảy việc, lương đã tăng gấp đôi, mà công ty còn cung cấp ký túc xá cho nhân viên.
Kiếp trước tôi ngốc nghếch đem hết tiền ra đưa, kiếp này nhất định không để bị lợi dụng nữa.
“Hơn nữa trước kia lúc con học đại học, bố mẹ không phải nói là có học bổng, con lại có thể đi làm thêm, nên không cho con tiền sinh hoạt đấy sao?” Tôi giả vờ thắc mắc hỏi lại.
“Nhưng dù sao Thiên Tứ cũng là con trai, còn phải yêu đương chứ.” Mẹ tôi gượng cười nói.
Tôi khoác vai mẹ: “Trước kia con đi học đại học vẫn tự làm thêm nuôi sống bản thân, em con giỏi giang như vậy, chắc chắn còn hơn con.”
Mẹ tôi cười gượng, đành phải từ bỏ ý định moi tiền từ tôi.
Nhưng trong lúc riêng tư, tôi nghe mẹ nói với bố: “Thiên Tứ lên đại học, mỗi tháng mình cũng phải cho nó ít nhất một triệu rưỡi tiền sinh hoạt chứ.”
Nghe xong tôi chỉ biết cười khẩy.
Kiếp trước mỗi tháng tôi cho Vương Thiên Tứ một triệu rưỡi, mẹ tôi lại bù thêm một triệu rưỡi, tổng cộng ba triệu vẫn không đủ cho nó tiêu, mà đó là còn chưa tính đến chuyện quần áo và giày dép tôi đã mua sẵn hết rồi.
3.
Hai tháng sau khi em tôi vào đại học, một tối nọ mẹ gọi điện, báo cho tôi một tin vui.
“Thiên Tứ có bạn gái rồi.”
“Con bé là bạn cùng lớp đại học của nó, tên là Hứa Lam.”
You cannot copy content of this page
Bình luận