“Còn dám gọi, ta sẽ cắt lưỡi ngươi.”
Ta nghiến răng, chẳng dám phát ra thanh âm nào nữa.
Chiếc bình sứ trắng này là chuyên vì ta mà thiết kế, bên dưới có một nút bình, mở nút thì dược thủy sẽ chảy ra.
Thôn trưởng vội vã bế ta lên, vặn mở nút bình, hứng lấy dược mang máu vào chén.
“Thơm quá.” Ông ta uống dược ngay trước mặt ta, sắc mặt trong chốc lát đỏ hồng thấy rõ: “Linh nghiệm! Linh nghiệm a!”
Thôn trưởng thần sắc hưng phấn hơn bội phần, quăng cả gậy mà quay gót hồi phủ, chẳng quên khóa kỹ cửa từ đường.
Nghe đâu bệnh ẩn của thôn trưởng được ta trị khỏi, cả làng lại càng chen nhau đến cầu ta chữa bệnh.
Ta chữa khỏi bệnh câm cho nhi tử của thôn trưởng, trị được cái chân què của đồ tể, thậm chí cả tam thúc nằm liệt ba năm cũng khỏi…
4.
Mẫu thân cũng tới cầu ta trị bệnh.
Ta khóc nức nở nói mình đói bụng.
Mẫu thân bảo rằng nay đã thành tiên, chỉ cần tưới dược cho ta là đủ.
Mẫu thân uống dược chưa được mấy ngày, bụng đã dần dần to ra, tay ôm bụng đi khắp thôn khoe, rằng từ sau khi sinh Tiên Nhi thì chẳng thể thụ thai nữa, nay thì tốt rồi, còn nói bản thân rất thích ăn chua.
Dần dần, làn da trắng trẻo nõn nà của ta bắt đầu chuyển xanh tím, vết sẹo cũ chưa lành, sẹo mới lại bị rạch, trên mặt chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn.
Phụ mẫu sợ ta chết, bèn khóa chặt từ đường, ngày trước chữa bệnh chỉ ba tờ ngân phiếu, nay phải mười tờ, lại phải xếp hàng, mỗi ngày chỉ tiếp một người.
Không biết từ khi nào, Trương đại nương ở sau từ đường dựng một cánh cửa nhỏ, thừa lúc đêm khuya mọi người say ngủ, bà ta lén chui vào từ đường tìm ta.
“Bình tiên bình tiên, ngươi xem mặt ta đi, vừa vàng vừa nhăn nheo, lão gia nhà ta suýt bị hồ ly tinh mê hoặc, ta chỉ xin một ít huyết của ngươi thôi.”
Trương đại nương vừa nói, vừa rút ra từ lòng ngực một con dao nhỏ, mảnh mà dài: “Ngươi xem trên mặt ngươi chẳng còn chỗ lành, ta cũng ngại chẳng muốn rạch lên mặt nữa.”
Bà ta đưa dao dài vào trong bình sứ, rạch vào đùi ta một đường.
Ta đã chẳng còn nước mắt để khóc, cổ họng cũng khàn đặc chẳng thể nói, chỉ trừng mắt nhìn Trương đại nương, tận mắt chứng kiến bà ta uống dược rồi lén lút bò ra ngoài.
Làng ta nhỏ, chuyện gì xảy ra cũng chóng lan ra khắp thôn.
Thế là nữ nhân trong thôn đều biết ta còn có thể dưỡng nhan làm đẹp, nhất là huyết nơi đùi ta, thêm vào dược thì hiệu nghiệm càng cao.
Mẫu thân tất nhiên chẳng bỏ qua cơ hội kiếm tiền này, lại tăng giá, mà thân thể ta thì càng lúc càng gầy gò tiều tụy.
Ta nhất định phải đào thoát, nếu tiếp tục thế này ắt sẽ chết, có lẽ có thể lợi dụng cánh cửa nhỏ Trương đại nương từng dùng.
Ta vặn vẹo thân mình mong dời được bình sứ.
Đau, đau đến đứt ruột gan.
Nào ngờ đâu, da thịt phần đùi đã dính chặt vào thân bình.
Ta càng giãy giụa, thịt càng dính chặt hơn với bình sứ.
Chẳng lẽ ta thực sự sinh ra là để làm bình nữ ư? Vì sao?
Ta không cam lòng, ta muốn sống.
Dưới nỗ lực của ta, chiếc bình rơi khỏi bàn xuống đất.
Ta nhắm mắt chẳng dám nhìn.
Ngờ đâu, có người đỡ lấy ta: “Rơi xuống sẽ chết đó.”
Một thiếu niên vận bạch y đặt ta trở lại trên bàn: “Bình nữ sau khi thành hình, thân thể là một với bình. Bình vỡ, ngươi sẽ chết.”
Xem ra hắn ta rất hiểu rõ ta.
“Nhưng ta muốn sống, bất kể ngươi là ai, xin hãy cứu ta, ta có thể vì ngươi mà chữa bệnh.”
“Ngươi thấy ta giống như kẻ có bệnh sao?”
Thiếu niên chau mày nhìn ta thật lâu, diện mạo hắn tuấn tú phi phàm, khiến tim ta đập loạn không ngừng.
“Ai đó! Ai ở trong từ đường vậy!”
Thôn trưởng gõ cửa từ đường, cửa đã bị chốt trong.
Ta vừa định bảo thiếu niên mau rời đi, quay đầu nhìn lại thì hắn ta đã chẳng còn bóng dáng.
Thôn trưởng dẫn người phá cửa xông vào, lục soát một phen rồi chỉ phong kín cánh cửa nhỏ Trương đại nương từng dựng.
Thôn trưởng bước tới trước mặt ta, hít một hơi thật sâu: “Bình tiên, tiên khí của ngươi, dường như đang nhạt dần.”
Ông ta trầm tư điều gì đó, rồi dẫn người rời đi.
You cannot copy content of this page
Bình luận