Tiên Cá Ở Chợ Đen 

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Tiếng sóng biển dường như có thể khiến người ta nghiện.

 

Đôi lúc sóng lớn quá, cũng có một hai con cua hoặc vỏ sò bị đánh bay vào trong nhà.

 

Mấy sinh vật nhỏ đó cũng không sợ hãi, cứ như đang bước vào vườn nhà mình, tò mò quan sát từng món đồ trang trí trong phòng.

 

Tôi ngồi xuống, con cua nhỏ vung vẩy càng, giơ lên dọa tôi.

 

Tôi dùng ngón tay chạm nhẹ vào càng của nó, nó có vẻ sững người, không ngờ tôi thực sự dám chạm vào.

 

Nó không kẹp lại.

 

Tôi bật cười, ném nó về lại biển.

 

Biển cả là nơi thuộc về tiên cá, nhưng anh – tiên cá mà tôi nuôi dưỡng – lại không có cảm giác an toàn.

 

Bình thường anh chơi với cá, tôm, rùa biển.

 

Nhưng mỗi khi tôi xong việc, anh lại bơi đến dưới mái hiên, nhìn tôi đầy mong ngóng.

 

Tôi ngồi bên cửa sổ, nhướng mày hỏi: “Muốn ngủ trong nhà à?”

 

Anh đỏ mặt, khẽ gật đầu.

 

Tôi kéo anh lên.

 

Anh cũng rất thích đá ma pháp của tôi, nằm rạp bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn mãi không thôi, đôi mắt sáng lấp lánh.

 

Tôi ngáp một cái, quay vào trong ngủ.

 

Chắc bọn họ không biết, mấy thứ lấp lánh đó là bảo vật quý giá nhất trên cả lục địa, đặc biệt là do tôi luyện ra.

 

Có giá mà không bán, trên đời khó tìm.

 

4.

 

Dần dần, tiên cá không còn gò bó như trước nữa.

 

Không còn quanh quẩn trong tầm mắt tôi, có lúc bận rộn cả nửa ngày cũng không thấy anh đâu.

 

Tôi lo anh sẽ không tìm được đường về nhà, nên treo một chùm chuông gió dưới mái hiên.

 

Là dùng vỏ sò chết làm thành, rắc thêm thuốc ma pháp lên đó, chỉ cần gió biển thổi qua là phát ra tiếng leng keng trong trẻo.

 

Tiên cá có thính lực rất tốt, anh nghe thấy là có thể lần theo âm thanh mà về nhà.

 

Quả nhiên, còn chưa đến giờ nghỉ ngơi của chúng tôi, anh đã nghe tiếng chuông gió mà bắt đầu bơi về.

 

Loại thuốc ma pháp tôi dày công điều chế cuối cùng cũng hoàn thành hôm nay.

 

Tôi gọi anh lên bờ, bắt đầu bôi thuốc cho vây tai và vết thương của anh.

 

Bình thường tôi không thích bật đèn, ánh sáng từ đá ma pháp là đủ dùng.

 

Nhưng bôi thuốc là việc đòi hỏi sự tỉ mỉ, nên tôi bật đèn ấm.

 

Thuốc này rất hiệu nghiệm, nhưng dù gì thì khiến những chỗ hư tổn tái sinh lại cũng hơi phiền toái.

 

Tôi cẩn thận bôi thuốc, mọc thịt mới sẽ có cảm giác ngứa, nhưng anh như vậy trông chẳng giống ngứa chút nào.

 

Mặt đỏ, tai đỏ, thậm chí cả người đều ửng hồng, chiếc đuôi cũng khẽ khàng run lên.

 

Tôi hỏi: “Bọn chúng là bạn của anh à?”

 

Anh phản ứng khá lớn trước câu hỏi đột ngột của tôi, nhưng sau đó nhìn thấy vài sinh vật biển đang rón rén ngó vào từ ngoài cửa sổ, lập tức xấu hổ cúi gằm đầu xuống.

 

“Phải.”

 

Tôi thậm chí còn thấy một con rùa biển đang bám bên cửa sổ, cố rướn cổ ra nhìn.

 

Cảnh tượng ấy thực sự rất buồn cười, đám bạn này của anh cũng khá có tình nghĩa, cứ như sợ tôi sẽ làm hại anh vậy.

 

Tôi nghĩ thế, liền buột miệng nói ra: “Bọn chúng đang lo tôi sẽ làm hại anh à?”

 

“Không, không phải.” Tiên cá lập tức đáp, sợ tôi hiểu lầm, sau đó khẽ khàng nói: “Bọn chúng đều đang ghen tị với anh.”

 

“Ghen tị vì anh có thể ở gần em.”

 

Quả thực nằm ngoài dự đoán.

 

Dù sao thì đây là thế giới do con người thống trị, mà đám sinh vật biển yếu ớt ấy, sau khi nhận ra con người không thân thiện, lẽ ra nên tránh càng xa càng tốt.

 

Khi thay thuốc, tôi buột miệng nói: “Nhắc bạn bè anh đừng quá tin con người.”

 

Dù vùng biển này chưa có ai đến, nhưng cũng không chắc rằng bọn chúng sẽ không bơi đi xa.

 

Giọng tiên cá càng lúc càng nhỏ, có cảm giác sắp muốn chui luôn xuống đất: “Bọn chúng cho rằng em không giống những con người khác.”

 

5.

 

Một hôm mưa nhỏ, có một con quạ gõ cửa nhà tôi.

 

Trông nó không được lanh lợi lắm, đập cánh phành phạch, ấp a ấp úng báo cho tôi rằng Đại hội Pháp sư lần thứ bảy sắp bắt đầu.

 

Tôi không ngại mấy con vật nhỏ xông vào đây, nhưng nếu là đến để đưa thông báo gì đó thì không thích.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page