Cúp máy xong, Hứa Ngôn từng bước tiến lại gần, như từng bước dẫm lên tim tôi, đau đến phát run.
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt tôi, ánh mắt đã lấy lại bình tĩnh, giọng điệu dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ bướng bỉnh: “Niên Niên, đã thấy rồi sao không hỏi anh? Còn hai tháng nữa là cưới rồi, em vẫn như đứa trẻ chưa lớn, chuyện gì cũng hấp tấp.”
Hắn đưa tay vuốt nhẹ tóc mái của tôi ra sau tai, nụ cười nơi khóe môi đó lại khiến mắt tôi cay xè, đến giọng cũng run rẩy: “Bắt đầu từ khi nào?”
Tay hắn khựng lại, rồi như không có chuyện gì xảy ra, từ tốn thu về.
Sau một thoáng do dự, hắn mở miệng: “Niên Niên, không cần biết bắt đầu từ khi nào, trước khi cưới, anh sẽ chấm dứt hoàn toàn. Nếu em đã xem đoạn chat, chắc cũng thấy rõ, anh nói rất rõ với cô ấy: anh chỉ yêu em.”
Đúng vậy, ba năm trò chuyện không sót một tin nào.
Không biết là vì hắn tin tôi sẽ không xem, hay là hoàn toàn không để tôi vào mắt, một tin cũng không buồn xóa.
Bên trong ghi chép chi tiết từng chuyến công tác, từng lần làm thêm, từng lúc bị gọi đi gấp — tất cả đều là những lần hắn mặn nồng cùng với cô ta.
Làm sao hắn có thể…đến khi bị tôi phát hiện rồi vẫn bình thản đến thế, thậm chí còn quay lại an ủi tôi?
“Em phải có tư duy rộng mở. Anh yêu em và anh muốn ngủ với người khác là hai chuyện khác nhau. Dù anh có ngủ với bao nhiêu người, anh vẫn là người yêu em nhất.”
Bốp!
Hứa Ngôn không né cũng không tránh, ăn trọn cú tát của tôi.
Sắc mặt hắn không hề thay đổi, thậm chí còn khẽ mỉm cười: “Hết giận rồi chứ?”
3.
Hắn không phải là Hứa Ngôn của tôi.
Hứa Ngôn của tôi sẽ đứng trước cả lớp và thầy cô, cởi áo khoác, hai tay giơ lên che nắng giúp tôi khi tôi không nhìn rõ chữ trên bảng vì ánh mặt trời quá chói.
Hứa Ngôn của tôi sẽ đỏ bừng tai, nhìn tôi rồi nói: “Tống Chi Niên, không được yêu sớm,” mỗi khi có bạn nam khác đưa thư tỏ tình cho tôi.
Hứa Ngôn của tôi sẽ nghiêm túc đưa tôi một cuốn sổ sau kỳ thi đại học, trong đó chi chít chữ viết tay, ghi lại câu chuyện cậu con trai ấy đơn phương suốt 1095 ngày.
Sau khi chúng tôi ở bên nhau, hắn càng trở nên công khai hơn nữa.
Sáng tôi còn chưa dậy, hắn đã cầm đồ ăn sáng đứng đợi dưới ký túc xá.
Chỗ ngồi trong lớp, ghế trong thư viện, ba bữa mỗi ngày ăn gì, tôi chưa bao giờ phải lo nghĩ.
Huống hồ là những ngày có ý nghĩa đặc biệt, hắn luôn khiến tôi bất ngờ đến cảm động.
Bạn bè xung quanh đều nói: “Tống Chi Niên thật may mắn, gặp được Hứa Ngôn.”
Mỗi khi nghe vậy, Hứa Ngôn luôn xoa đầu tôi, giọng dịu dàng đến mức khiến người ta muốn tan chảy: “Rõ ràng là anh mới là người may mắn hơn.”
Sau khi tốt nghiệp, Hứa Ngôn dắt tôi ra nước ngoài, đứng dưới mái vòm của nhà thờ linh thiêng, hắn giơ tay thề nguyện: “Hứa Ngôn yêu Tống Chi Niên, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không phản bội.”
Tình yêu cháy bỏng ấy khiến tim tôi nóng lên như bị thiêu đốt, tôi để mặc bản thân mình đắm chìm vào đó.
Nhưng bây giờ, hắn không nhìn thấy thân thể tôi đang run rẩy, đôi tay siết chặt, ánh mắt đầy đau đớn và cả nỗi hận sắp trào ra.
Hắn vẫn thản nhiên cầm điện thoại của tôi đặt vào tay tôi, giọng dặn dò đầy “chân thành”: “Niên Niên, gọi cho bố mẹ em đi, nói với họ là không sao, bọn mình chỉ giận dỗi chút thôi.”
Tôi ngơ ngác nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của hắn, mãi vẫn không thể hiểu nổi: Tình yêu… làm sao lại có thể biến mất như chưa từng tồn tại?
4.
Tôi gọi điện cho mẹ, giọng điệu đặc biệt nhẹ nhàng, nói với bà ấy rằng Hứa Ngôn ngoại tình, giờ hủy hôn liệu có ảnh hưởng gì đến gia đình không?
Mẹ không hỏi gì cả, chỉ nói một câu: “Thu dọn đồ đi, mẹ tới đón con về nhà.”
Phát hiện Hứa Ngôn ngoại tình, tôi không khóc.
Hứa Ngôn dùng mật ngọt chứa độc để đâm tôi, tôi cũng không khóc.
Nhưng khi nghe câu nói của mẹ, nước mắt tôi tức thì trào ra.
You cannot copy content of this page
Bình luận