Chồng ơi!

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Chỉ tiếc là sáng nay tôi vừa đóng xong ba tháng tiền thuê nhà, không thể lấy lại được. Nghĩ mà xót.

 

Tôi kéo một chiếc vali, hành lý nhẹ nhàng, lập tức chuyển vào căn biệt thự nhỏ của Giang Yến Lâm.

 

Phần lớn hành lý tôi để lại căn nhà thuê.

 

Một là vì tôi đã trả tiền, không thể để lãng phí.

 

Hai là, lỡ như một ngày nào đó Giang Yến Lâm bỗng nhiên dẫn “bạch nguyệt quang” hay “nốt ruồi son” của anh ấy về thân mật, thì tôi còn có chỗ để lánh đi.

 

Tôi đúng là một người vợ hiểu chuyện.

 

Chủ yếu là tôi sợ Giang Yến Lâm bỗng dưng thay đổi, đuổi tôi ra ngoài mà không có chỗ ở.

 

4

 

Sau khi đăng ký kết hôn, Giang Yến Lâm ngay lập tức đi công tác qua đêm.

 

Ngoài một cô giúp việc đến dọn dẹp vệ sinh mỗi ngày, căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại mình tôi.

 

Suốt một tuần liên tiếp, đêm nào tôi cũng tỉnh dậy giữa giấc ngủ.

 

Vì cười mà tỉnh.

 

Thật sự sướng, quá sướng.

 

Chồng không về nhà, mỗi tháng chuyển tiền đúng hạn, không con cái, không cần xử lý mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.

 

Cười ch*ết mất, công việc tốt thế này ai mà nhịn được chứ!

 

Không có việc gì làm, mỗi ngày tôi chỉ lên mạng xem video, cày phim, và kéo mấy chị em chơi đấu địa chủ.

 

Trong khoảng thời gian đó, chuyện Vương Bảo Xuyến đào rau dại suốt mười tám năm vì tình yêu bỗng dưng trở nên hot.

 

Tôi xem xong chỉ biết lắc đầu, không nhịn được mà đăng một dòng cảnh báo lên vòng bạn bè:

 

“Yêu đương mù quáng thì phải ăn rau dại mười tám năm đấy.”

 

Giang Yến Lâm lập tức bấm like.

 

Đây xem như là lần duy nhất chúng tôi liên lạc kể từ khi đăng ký kết hôn.

 

Xem ra cả hai chúng tôi đều rất tỉnh táo, thế thì tôi yên tâm rồi.

 

Dù trông tôi có vẻ lười biếng, nhưng mỗi ngày tôi đều tự kiểm điểm ba điều:

 

“Đến bao giờ mẹ của Giang Yến Lâm mới mang tiền đến ném vào mặt tôi?”

 

“Mẹ của Giang Yến Lâm sẽ ném bao nhiêu tiền?”

 

“Tôi nên yêu cầu mẹ của Giang Yến Lâm đưa bao nhiêu là hợp lý?”

 

Thậm chí, tôi còn lưu sẵn một bản hướng dẫn chi tiết về cách xử lý để nhận tiền suôn sẻ khi bà ấy đến “ném tiền” vào tôi.

 

Tôi đợi mãi, cuối cùng mấy ngày sau, Giang Yến Lâm gọi điện nói rằng tối nay mẹ anh ấy sẽ đến.

 

Tôi nhảy bật khỏi ghế sofa, cao đến ba thước, cuối cùng bà ấy cũng sắp đến rồi!

 

Không phải vì muốn cãi nhau hay gì cả.

 

Còn chưa kịp lên tiếng, trong điện thoại đã tiếp tục truyền đến giọng nói của Giang Yến Lâm:

 

“Tối nay anh sẽ về cùng em để gặp bà ấy.”

 

Tôi vội vàng từ chối:

 

“Không cần, không cần đâu, em tự mình làm được. Anh bận công việc thì không cần phải về nhà đâu.”

 

Không phải, anh ấy về làm gì cơ chứ?

 

Nếu anh ấy có mặt, làm sao tôi dám thản nhiên lấy tiền từ mẹ anh ấy được?

 

Cơ hội tốt như thế này, không thể để anh ấy phá hỏng được.

 

Anh ấy khăng khăng: “Lần đầu gặp mặt, anh có mặt sẽ tốt hơn.”

 

Tôi từ chối.

 

Anh ấy tiếp tục khăng khăng.

 

Tôi tiếp tục từ chối.

 

Sau một hồi, Giang Yến Lâm nhận ra có điều gì đó không ổn, bắt đầu nói bằng giọng điệu mỉa mai:

 

“Sao? Anh có mặt thì làm lỡ kế hoạch lấy tiền bỏ trốn của em à?”

 

Ch*ết tiệt!

 

Anh ấy là giun đũa trong bụng tôi hay sao? Sao anh ấy biết tôi nghĩ gì vậy chứ?

 

“Mẹ anh sẽ không đưa tiền để em rời đi đâu.”

 

“Hứa Kiều Nhất, em từ bỏ ý nghĩ đó đi.”

 

Tôi chỉ có thể đập sofa liên tục để xả bực tức, nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ nụ cười

 

“Em làm gì được chứ? Chẳng qua là em sợ làm lỡ công việc của anh thôi. Nếu anh đã kiên quyết như vậy, thì em sẽ đợi anh về.”

 

5

 

Đã hẹn là buổi tối, vậy mà ba giờ chiều, mẹ Giang đã đến nhà.

 

Tôi bị đánh úp không kịp trở tay, đang ngủ mơ màng thì bị gọi dậy.

 

Vội vàng rửa mặt qua loa rồi xuống lầu, thậm chí còn không kịp nhắn tin cho Giang Yến Lâm.

 

Mẹ anh ấy mặc một bộ sườn xám, ngồi bên cạnh tôi với vẻ mặt hiền hòa:

 

“Mẹ nghe Yến Lâm nói rồi, con chính là con dâu mà mẹ chưa từng gặp mặt.”

 

Tôi đặt tay lên đầu gối, ngồi ngay ngắn vô cùng ngoan ngoãn:

 

“Dạ, thưa cô.”

 

“Gọi gì mà cô? Đã đăng ký kết hôn rồi, con phải gọi là mẹ.”

 

Tôi… Hóa ra Giang Yến Lâm coi trọng cách xưng hô đến vậy là do di truyền từ mẹ anh ấy.

 

Khi mẹ Giang biết được sau khi đăng ký kết hôn, Giang Yến Lâm chưa từng về nhà, trên mặt bà hiện lên nét đau lòng:

 

“Con đã chịu ấm ức rồi.”

 

Tôi cười gượng, nói thật lòng:

 

“Không ạ, con không thấy ấm ức.”

 

Thật sự không ấm ức chút nào, thật đấy.

 

Tôi nhận tiền làm việc, sao có thể nói là ấm ức được?

 

Nhưng mẹ Giang lại nghĩ tôi không dám nói thật, cứ khăng khăng cho rằng tôi chịu ấm ức to lớn, và lập tức nổi giận:

 

“Tối nay mẹ sẽ bảo nó về nhà bầu bạn với con!”

 

Tôi muốn khóc mà không có nước mắt:

 

“Mẹ, thật sự không cần đâu ạ.”

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page