Tôi mặt không cảm xúc liếc nhìn cô ấy, lạnh lùng nói: “Cút.”
Nữ chính là con riêng của cha Hoài, được nuôi dưới danh nghĩa của bạch nguyệt quang của ông ta.
Chưa đầy nửa năm sau khi mẹ Hoài mất, cha Hoài đã dẫn bạch nguyệt quang cùng với nữ chính trở về.
Vì vậy, tôi cực kỳ căm ghét hai người này.
【Nữ chính đúng là viên bánh trôi mè đen, diễn viên kỳ cựu, ngoài mặt là đóa hoa trắng nhỏ, thực chất chỉ mong trừ khử hết những ai có ý với nữ phụ.】
【Lúc trước tôi cũng bị gương mặt hoa trắng nhỏ của cô ta lừa, cứ tưởng là một bé đáng thương, ai ngờ nữ chính diễn giỏi thật, giấu kỹ ghê.】
【Ai mà diễn qua nổi nữ chính chứ.】
【Nói một câu hài hước nhé, nhân vật của nữ chính là một bông hoa trắng yếu đuối vô tội. Ha ha ha, cười ch.ế.t mất.】
【Đừng nói nữ chính nữa, mấy người còn lại trong nhóm nhân vật chính cũng toàn giả vờ trước bảo bối của tôi thôi, đúng là sức hút của bảo bối không phải dạng vừa.】
【Ban ngày gọi chị, ban đêm chị gọi, hehe.】
5.
Quý Vãn Sênh loạng choạng một chút, đôi mắt ngập nước nhìn tôi như sắp khóc: “Chị.”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ấy giả vờ đáng thương: “Đừng ép tôi t.á.t cô.”
Quý Vãn Sênh khẽ thở dài một tiếng, tiến lên một bước.
Cô ấy nâng tay tôi lên, vẻ mặt đau lòng: “Tay chị đỏ hết rồi.”
“Lần sau, những chuyện thế này cứ để em làm.”
Tôi không chút do dự giáng cho cô ấy một cái t.á.t: “Tôi đã nói rồi, cô không có tư cách gọi tôi là ‘chị’.”
Bề ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thì hoảng loạn vô cùng.
Chuyện gì thế này, sai kịch bản rồi!
Nữ chính đáng lẽ nên lập tức t.á.t tôi hai cái rồi bá đạo đáp trả lại chứ??
6.
Quý Vãn Sênh hoàn toàn không để tâm đến vết đỏ trên mặt, cúi đầu hôn lên đầu ngón tay tôi.
“Chị đừng giận mà.”
Tôi muốn giật tay ra, nhưng nữ chính lại nắm chặt cổ tay, khiến tôi không thể cử động.
Mặt tôi lúc thì xanh, lúc thì đỏ, vì cô ấy lại càng quá đáng hơn—cắn nhẹ lấy đầu ngón tay tôi.
Tôi tức giận quát: “Cô bị bệnh à?!”
Tôi quay sang nhìn nam chính, lúc này anh ta đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt khó lường.
Tôi vừa xấu hổ vừa giận dữ, hét lên: “Này, còn không mau tới giúp tôi!”
Sầm Ký Bạch tiến lên một bước.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng dịu lại: “Hừ, thế còn tạm được.”
… Ê này, đợi đã, đang làm gì vậy?!
Chỉ thấy Sầm Ký Bạch nắm lấy tay còn lại của tôi, cắn nhẹ lên đầu ngón tay, rồi dùng lưỡi liếm nhẹ.
Tôi nhìn chằm chằm nam chính, mắt tối sầm lại.
“Anh điên rồi sao?!”
Sầm Ký Bạch ngước mắt lên, ánh nhìn sâu thẳm: “Tại sao cô ta có thể, còn tôi thì không?”
7.
Phần bình luận cũng ngơ ngác không kém.
【Wow wow wow, kích thích quá! Yêu rồi yêu rồi, tôi là chó đất, tôi thích xem cái này.】
【Dễ thương quá, nữ phụ mắt đỏ hoe, muốn phản kháng nhưng không thoát ra được. Hít hà hít hà, cấp dưới áp đảo cấp trên, tôi thích! Thả nữ phụ ra, để tôi làm!】
【Vợ yêu nên cho mỗi đứa một cái bạt tai, dám không nghe lời còn bắt nạt vợ.】
【Lại khiến nam nữ chính hạnh phúc nữa rồi.】
【Hu hu hu, tôi cũng muốn hôn vợ, muốn bị vợ t.á.t.】
Nhìn những dòng bình luận, tôi sững sờ.
Khoan đã, không ai nói cho tôi biết cả nam và nữ chính đều là bín thái cả!
Cuối cùng, tôi vẫn chuyên nghiệp mà hung hăng giáng cho mỗi người một cái t.á.t, buông lời đe dọa: “Cả hai cứ chờ đấy cho tôi!”
Nói xong liền bỏ chạy, hoàn toàn không dám nhìn sắc mặt của hai người kia, chỉ sợ họ lại phát điên.
Bóng lưng trông hệt như muốn vắt cả chân lên cổ mà chạy.
8.
Tôi ngồi trên giường, hồi tưởng lại cốt truyện.
Đây là một bộ tiểu thuyết ngọt sủng chữa lành.
Nam chính từ nhỏ bị cố ý tráo đổi thân phận, chịu đủ sự ngược đãi từ cha mẹ nuôi và nữ phụ, cuối cùng trở về hào môn, thành công báo thù.
You cannot copy content of this page
Bình luận