Tôi Khiến Nhân Vật Phản Diện Khóc Rồi

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Tôi! #¥%……

 

Hệ thống c.h.ó c.h.ế.t! Sao không phải cậu nổ tung mà c.h.ế.t đi?

 

“Cảnh báo, cảnh báo: Còn 10 phút trước khi nhiệm vụ hết hạn.”

 

Tôi ngày càng cảm thấy đầu óc quay cuồng.

 

Nhưng người đang bước tới trước mặt chẳng phải là Phó Thanh Vũ thì còn ai?

 

Lúc này, trong mắt tôi, cậu ấy như đang tỏa ra ánh sáng thánh khiết, tựa như thần linh.

 

Không kịp nghĩ ngợi gì, tôi lao tới, bóp mạnh một cái vào mo^ng của cậu ấy. 

 

Phó Thanh Vũ hít một hơi: “Hự!”

 

Cảm giác trong tay còn khá đàn hồi.

 

Cơ thể lập tức trở lại trạng thái bình thường, âm thanh AI của hệ thống vang lên: “Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng 100.000 tiền mặt đã được chuyển vào tài khoản~”

 

Âm thanh tiền chuyển vào tài khoản thật dễ chịu, dường như hệ thống này cũng không tệ lắm!

 

Đang đắc ý ngẩng đầu lên thì bắt gặp gân xanh nổi đầy trên trán của Phó Thanh Vũ.

 

Nam chính Giang Giác đứng bên cạnh cậu ấy ngạc nhiên nói: “Thanh Vũ, mo^ng của cậu!”

 

Tôi vô thức nhìn về phía mo^ng của Phó Thanh Vũ…

 

Trên chiếc quần đồng phục màu xanh có một dấu tay m.á.u to tướng.

 

Ờ… vừa nãy lau mũi xong quên mất chưa rửa tay.

 

Còn nữa, nam chính, anh ta cố ý phải không?!

 

Tiếng hét của anh ta khiến các bạn học đi ngang qua đều quay đầu nhìn về phía này.

 

4.

 

Nữ chính Hà Niệm Niệm chú ý đến tình hình, chạy đến nhìn tôi đầy quan tâm.

 

“Tiểu Vũ, sao mặt em đen thế này? Em không bắt nạt nữ sinh nào chứ?”

 

Không hổ là nữ chính, cô ấy thật tốt bụng, thật sự rất dễ mến!

 

Phó Thanh Vũ nghe xong lập tức thu lại vẻ tức giận, nhìn Hà Niệm Niệm với vẻ đáng thương: “Em không bắt nạt cô ấy, là cô ấy…”

 

Dưới ánh nắng, Phó Thanh Vũ cúi đôi lông mày dài, hàng lông mi cong vút rõ từng sợi, đôi mắt hơi đỏ, ánh nhìn nhạt màu lại như ướt át.

 

Đúng là một đóa hoa trắng đáng thương.

 

Tôi nhìn Phó Thanh Vũ, không ngờ máu mũi còn chưa khô lại không chịu nghe lời, tiếp tục chảy ra.

 

Hà Niệm Niệm lo lắng hỏi: “Bạn học, sao cậu lại chảy máu mũi vậy?”

 

“Không sao, không sao đâu…” 

 

Tôi vừa nhỏ giọng nói, vừa lảo đảo bước đi, chuẩn bị nằm xuống giả c.h.ế.t!

 

Thật sự không thể giải thích rõ ràng tại sao mình lại bóp mo^ng bạn nam ngay giữa thanh thiên bạch nhật.

 

Giang Giác phản ứng nhanh nhẹn, đỡ lấy tôi rồi nói: “Cậu ấy trông không ổn lắm, để tôi đưa cậu ấy đi gặp bác sĩ trường!”

 

Được, được, được! 

 

Cứ để tôi nằm xuống và trốn đi như thế này đi!

 

Hà Niệm Niệm nói: “Vậy cậu mau đi đi!”

 

Mọi chuyện vốn đang diễn ra rất tốt đẹp, ai ngờ cô ấy lại bổ sung thêm một câu: “Giang Giác thật sự rất tốt bụng.”

 

Giọng nói không phục của Phó Thanh Vũ lập tức vang lên: “Để em đưa cậu ấy đi.”

 

Đột nhiên cảm thấy trời đất xoay chuyển, hình như có ai đó đỡ tôi dậy rồi cõng lên lưng.

 

Hà Niệm Niệm đầy vẻ hài lòng nói tiếp: “Tiểu Vũ nhà chúng ta thật sự rất dịu dàng~”

 

Giang Giác bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật hết cách, Tiểu Vũ lúc nào cũng nhiệt tình như vậy.”

 

Các người đang chơi trò đối thoại AI kiểu gì thế này?

 

Phó Thanh Vũ nghe được lời khen thì thích thú. 

 

Khóe môi khẽ cong lên, nghiêng đầu, dịu dàng nói với tôi: “Đừng sợ, tôi sẽ đưa bạn đi gặp bác sĩ trường ngay.”

 

Thật sự… tôi thật sự muốn khóc c.h.ế.t mất.

 

Trong sách từng nói rằng Phó Thanh Vũ luôn có ý thức cạnh tranh rất mạnh với Giang Giác, lúc nào cũng muốn vượt qua anh ta trước mặt Hà Niệm Niệm. 

 

Ngay cả lúc này, đến “thẻ tốt bụng” cũng không quên tranh giành.

 

Phó Thanh Vũ, cậu để nam nữ chính ở lại một mình với nhau, đúng là chỉ đáng làm nam phụ! 

 

5.

 

Rất nhanh sau đó, tôi thật sự đến giai đoạn muốn khóc c.h.ế.t mất.

 

Bác sĩ trường xác nhận rằng chỉ do kiệt sức nên mới chảy máu mũi, vậy mà Phó Thanh Vũ chẳng chút nể nang, nhéo mạnh vào cánh tay tôi.

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page