Chương 1:
03/01/2025
Chương 2:
03/01/2025
Chương 3:
03/01/2025
Chương 4:
03/01/2025
Chương 5:
03/01/2025
Chương 6:
03/01/2025
Chương 7:
03/01/2025
Chương 8:
03/01/2025
Chương 9:
03/01/2025
Chương 10:
03/01/2025
Chương 11:
03/01/2025
Chương 12:
03/01/2025
Chương 13:
03/01/2025
Chương 14:
03/01/2025
Chương 15:
03/01/2025
Chương 16:
03/01/2025
Nguyên nhân của bạo loạn chính là việc Thương Hằng sau khi nắm giữ thiên hạ lại mê luyến kẻ thế thân, làm ra vô số chuyện hoang đường, hại nước hại dân.
Còn kẻ đứng sau âm mưu của quân phản loạn, chính là tàn dư của địch quân năm xưa bị ta đánh bại và đẩy lui về Bắc Cảnh.
Chúng luôn chờ thời cơ, mong muốn một ngày tái xuất.
Ta tuyệt đối không thể để tâm huyết cả đời mình trở thành hư không, càng không thể để vùng đất vừa mới yên bình này lại một lần nữa bị chiến hỏa nuốt chửng.
Hệ thống vô cùng tức giận, muốn thu hồi cơ hội hồi sinh đã ban cho ta.
Nhưng nó thất bại.
Thân thể này là của ta, ta chính là thiên mệnh nữ tướng tinh, ngôi sao được trời cao phái xuống để cứu vớt thương sinh.
Hệ thống dẫu muốn cũng không thể chống lại thiên mệnh!
Ta vượt núi băng sông, trở lại đế đô Thương Lan, thẳng tiến đến soái phủ của mình.
Thế nhưng, lại bị chặn ngay trước cửa.
Ta nhấc tay hất bọn họ ngã lăn ra đất.
“Mở to mắt c.h.ó của các ngươi ra mà nhìn, bản tọa là ai!”
Ta chỉ mới mất tích chưa đến ba năm, người trong soái phủ vẫn chưa thay đổi, vậy mà lại dám cản đường ta.
Chẳng lẽ đầu óc của bọn họ bị lừa đá rồi sao?
Lúc này, những kẻ canh giữ soái phủ mới nhận ra ta, sợ hãi quỳ rạp xuống đất: “Chúng thuộc hạ kính nghênh Nguyên soái hồi phủ!”
Ta lơ đễnh bước qua họ, đi thẳng vào trong.
Khung cảnh trong soái phủ khiến ta không khỏi nhíu mày.
Mùi phấn son nồng đậm, phô trương diễm tục, lãng phí xa hoa.
Dù vậy, ta không thực sự nổi giận, chỉ cảm thấy khứu giác bị hương thơm đậm đặc kia làm cho khó chịu.
Cảnh tượng này, ta đã chứng kiến đến chín mươi chín lần rồi.
Im lặng ngồi xuống, chờ đợi Thương Hằng và kẻ thế thân – nữ vũ cơ kia, theo mạch truyện, họ sẽ xuất hiện rất nhanh thôi.
Quả nhiên, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, họ đã bước vào.
“Hoàng thượng, nàng ta là ai?”
Giọng nói ỏn ẻn, làm bộ làm tịch, mang theo chút ấm ức xen lẫn sự ghen ghét.
Dường như ta mới là kẻ cướp đoạt hết thảy của ả, là kẻ x.â.m ph.ạ.m không biết xấu hổ.
Ta xoay ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đó.
Thương Hằng và ả đứng trong sân, tay trong tay, nhưng ánh mắt y lại thất thần nhìn chằm chằm vào ta, mãi không đáp lời người con gái xinh đẹp bên cạnh.
Ta nhếch môi, nở một nụ cười đầy mỉa mai, nhấc chén trà lên, nhấp một ngụm.
Sau đó đứng dậy, xoay người đi thẳng về phía phòng kiếm.
Ta phải lấy lại thanh Trảm Thiên Kiếm của mình.
Thương Hằng vội vàng đuổi theo, giữ lấy tay ta, giọng nói lạc đi, mang theo chút nghẹn ngào: “A Ngô, nàng đã trở về?”
Ta ghét bỏ gạt tay y ra, thậm chí không buồn đáp lại một lời.
Đẩy cửa phòng kiếm, thanh Trảm Thiên Kiếm được cung kính đặt trên bàn, như chờ đợi ngày ta quay lại.
Dường như mất đi chủ tử, thanh kiếm cũng mất đi toàn bộ linh khí, trở nên ảm đạm vô quang, chẳng khác gì một thanh kiếm bình thường.
Ta đưa tay nắm lấy chuôi kiếm, nhấc nó lên.
Tháo bỏ vỏ kiếm, nhẹ nhàng dùng lưỡi kiếm rạch một đường nhỏ trên lòng bàn tay.
M.á.u nhanh chóng hòa vào thân kiếm, vết thương lập tức khép lại.
Thanh kiếm lập tức tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tựa như vừa thức tỉnh, kèm theo tiếng rồng ngâm vang vọng.
Cầm thanh Trảm Thiên Kiếm, ta bước ra ngoài, nhún người nhảy lên mái nhà, từ trên cao nhìn bao quát xung quanh.
Ta nhớ, chín mươi chín người công lược trước đây từng phẫn nộ với sự thay đổi trong soái phủ, ra lệnh khôi phục lại như cũ.
Với yêu cầu nhỏ nhặt ấy, Thương Hằng dĩ nhiên không từ chối.
Nhưng đôi mắt sưng đỏ vì khóc của nữ vũ cơ lại khiến Thương Hằng và huynh đệ Phượng gia đau lòng không thôi.
Trong lòng họ âm thầm trách móc Phượng Tê ta đây dựa thế hiếp người, hoàn toàn vô tâm vô tính.
Đứng trên mái nhà, ta lạnh lùng quát một tiếng, ra lệnh toàn bộ người trong soái phủ phải tập hợp trước cổng chính trong vòng một nén nhang.
Kẻ đến muộn, phạt ba mươi trượng!
You cannot copy content of this page
Bình luận