Sói Vương Si Tình

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Ngay từ đầu, tôi đã thẳng thắn nói rõ với anh và cùng ký một thỏa thuận: sau khi kết hôn sẽ không can thiệp vào cuộc sống của nhau, tất cả chỉ để đối phó với bố mẹ.

Anh cũng đồng ý.

 

Thậm chí, vào ngày cưới, Tống Ngân Việt còn lạnh lùng nói: “Không có việc gì thì đừng tới tìm tôi.”

Vậy nên từ lúc kết hôn đến giờ, tôi thực sự chưa từng tìm đến anh, cũng không quen thuộc lắm với giọng nói của anh, cho đến bây giờ mới nhận ra.

 

Nhìn con sói vương trước mặt đang ngồi xổm dưới đất, vẫy đuôi vui vẻ nhìn mình, tôi thật sự rối bời.

Con sói ngốc này chính là Tống Ngân Việt?

Bề ngoài lạnh lùng, cao ngạo của Tống Ngân Việt lại che giấu một nội tâm như thế này sao???

Thật sự không thể tin nổi!

 

4.

Về đến nhà, tôi nằm dài trên ghế sofa, cố tiêu hóa sự thật rằng chồng hợp đồng của mình hóa ra là một con sói.

Vậy mà mình đã kết hôn với một con sói vương, mà con sói này trông có vẻ còn rất thích mình.

Nhưng tại sao vào ngày cưới, Tống Ngân Việt lại cố tỏ ra lạnh lùng như thế?

 

Khi còn đang mải suy nghĩ lung tung, bất ngờ có tiếng động bên ngoài cửa.

Tôi lập tức bật dậy, cẩn thận nhìn về đó.

 

Căn hộ này là nhà tân hôn của tôi và Tống Ngân Việt. 

 

Xe và nhà đều đã mua, dù sao làm trò thì phải làm cho trọn vẹn để không khiến bố mẹ nghi ngờ.

Huống hồ, mẹ tôi còn mong chúng tôi tận hưởng thế giới của hai người, sớm sinh cháu để mình nuôi cho vui, nên chắc chắn bà ấy sẽ không tới đây.

 

Còn Tống Ngân Việt, tôi chỉ gặp anh vào ngày cưới.

Vậy thì người mở cửa là ai?

 

Hoảng hốt, tôi bấm số 110, định gọi cảnh sát thì cánh cửa mở ra.

Tống Ngân Việt xách một túi đồ ăn lớn bước vào, còn tôi thì đứng nép ở lối vào, nhìn anh đầy lúng túng.

 

Thật xấu hổ…

 

Tống Ngân Việt nhìn tôi, biểu cảm thoáng có vẻ vui mừng, nhưng ngay lập tức bị kìm nén, trở lại với vẻ lạnh lùng.

Anh thản nhiên nói: “Tự dưng muốn về.”

 

Tôi đáp lại một tiếng “Ừm” đầy bình tĩnh, nhưng trong lòng thì cuộn trào sóng lớn.

Lý do chẳng có gì to tát, chỉ là vì vừa rồi, tai sói của Tống Ngân Việt bỗng nhiên xuất hiện.

 

Đối với một người mê đồ lông xù như tôi, đó đúng là cám dỗ chí m.ạ.ng.

Tôi cố gắng kiềm chế bản thân, không đưa tay ra mà vuốt tai anh, rồi lặng lẽ đi theo Tống Ngân Việt vào bếp.

 

Điều kỳ lạ là, sau khi anh biến trở lại thành người, tôi lại không còn nghe được tiếng lòng của anh nữa.

 

5.

Tống Ngân Việt đuổi tôi ra phòng khách, một mình vào bếp bận rộn nấu nướng.

Tôi len lén nằm rạp người xuống cửa, nhìn anh vừa nấu cơm vừa xào rau. 

 

Có lẽ anh cảm nhận được ánh mắt của tôi, nên đuôi sói vô thức hiện ra, đong đưa đầy phấn khích.

 

Tôi ôm chặt lấy trái tim mềm nhũn vì sự đáng yêu này. 

 

Ngay giây phút đó, trong đầu chợt nghĩ, có một ông chồng là sói vương cũng không tệ lắm.

 

Thế nhưng khi ăn cơm, anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh, vẻ ngoài như muốn nói “Tôi không vui chút nào”.

 

Nhìn vẻ mặt băng giá của anh, tôi nảy ra ý định trêu chọc.

 

Căn hộ mà chúng tôi mua là loại hai phòng ngủ một phòng khách. 

 

Biết rõ nhà có hai phòng, tôi cố ý hỏi một câu: “Tối nay ngủ chung một phòng à?” 

 

Nghe vậy, mặt Tống Ngân Việt lập tức đỏ bừng, ngay cả đôi tai sói cũng đỏ ửng lên, đáng yêu vô cùng.

 

Gương mặt anh lúc thì đỏ, lúc lại trắng, rõ ràng đang đấu tranh tâm lý dữ dội.

Cuối cùng, anh nuốt nước bọt, khó khăn mở miệng: “Không… không đâu, mỗi người một phòng.”

 

Tôi, người đã thành công chọc ghẹo anh, tất nhiên là cười thầm một tiếng rồi gật đầu, sau đó tiễn anh về phòng.

 

Chỉ là khi Tống Ngân Việt rời đi, cái đuôi của anh cụp xuống đất, trông tội nghiệp hết sức.

 

6.

Sáng hôm sau, trong nhà đã không còn bóng dáng của Tống Ngân Việt, chỉ có bữa sáng được chuẩn bị tỉ mỉ đặt ngay ngắn trên bàn ăn trong phòng khách.

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page