Chiêu Nô

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

2.

 

Ngày Hạ gia bị tịch thu gia sản, Hạ Hi đang chơi thả diều thì dây diều đứt, rơi xuống hồ sen rộng lớn ở hậu viện. 

 

Nàng ta ra lệnh xuống nước nhặt về, ta chẳng dám trái ý, vội vàng tuân mệnh.

 

Khi lội nước đến nơi sâu nhất, giáp binh ầm ầm xông vào, khí thế hung hãn, gặp ai cũng bắt.

 

Hạ Hi thấy vậy, vẫn ngạo nghễ hống hách, lớn tiếng quát mắng bọn họ cả gan gây rối trên đất của Hạ gia.

 

“Hạ Nghiệp mưu phản! Bản quan phụng chỉ thánh thượng, tru di cửu tộc Hạ thị, kẻ cản trở, g/i/ế/t không tha!”

 

Tên giáp binh rút đ.a.o, giọng nói lạnh băng. 

 

Lưỡi đ.a.o sáng loáng quét qua, chỉ trong nháy mắt, đầu của Hạ Hi đã lăn xuống đất.

 

Đầu lăn tròn trên nền đất, đôi mắt trợn to, ngập tràn vẻ không thể tin nổi.

 

Với tính cách của nàng ta, một nữ lang cao quý như thế mà phải c/h/ế/t dưới lưỡi đ.a.o, thì một kẻ thấp hèn như ta, chẳng lẽ còn có cơ hội sống sót?

 

Cũng may, cũng may nàng ta không còn cơ hội lên tiếng, nếu không sẽ nhất định sẽ kéo ta c/h/ế/t cùng.

 

Ta lặng thinh chứng kiến tất cả, nhân lúc không ai để ý, từ trong vạt áo lấy ra một cọng rau dại mà trưa nay cướp được từ miệng c.h.ó.

 

Quả nhiên, ông trời vẫn còn thương ta. 

 

Thân cọng rau dại này rỗng ruột, có thể dùng để thở dưới nước. 

 

Ta thầm cảm tạ Hạ Hi, chính nàng đã trao cơ hội sống sót vào tay ta. 

 

Nếu không phải vì nàng ta bắt người tranh thức ăn với c.h.ó, ta nào biết cọng rau này lại cứu được mạng mình.

 

Dùng cọng rau thở dưới nước, đợi đến khi hậu viện bớt người mới dám bám vào tảng đá ven hồ để giữ sức, lại nhẫn nhịn chờ thêm hai canh giờ. 

 

Khi màn đêm buông xuống, dù đang giữa mùa hè, ngâm mình trong nước lâu như thế, lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập, tay chân nhiều lần chuột rút. 

 

Thế nhưng, ta vẫn cắn răng chịu đựng, bởi ta biết, chỉ cần bước hụt một bước, mạng của mình sẽ chấm dứt.

 

So với năm năm khổ nhục phải chịu đựng, chút giá rét và mệt mỏi này chẳng đáng là gì.

 

Đợi đến khi cả phủ đệ chìm vào tĩnh lặng, không còn ai, chỉ còn tiếng gió hoang dã thổi tan mùi m/á/u tanh, ta mới dám bò lên bờ.

 

Lúc bước ra, cả người ta nhăn nheo, tóc tai rũ rượi, nước chảy tong tong, trông chẳng khác gì lệ quỷ từ dưới hồ sâu trồi lên.

 

Nhân ánh trăng, ta mò vào khuê phòng của Hạ Hi, định tìm chút đồ có giá trị.

 

Nhưng kết quả chẳng khác gì một con ngỗng qua sông, sạch trơn không còn lại gì.

 

Còn thân thể của Hạ Hi thì nằm trên giường, y phục xộc xệch.

 

Đã c/h/ế/t đến thế này, vậy mà vẫn có kẻ không buông tha, làm n/h/ụ/c thân xác nàng ta.

 

Thực ra, Hạ Hi vốn không cần phải c/h/ế/t.

 

Dẫu rằng tru di cửu tộc, nhưng nữ quyến còn có đường sống, hoặc làm nô tỳ, hoặc chịu phạt làm kỹ nữ.

 

Chỉ trách nàng ta ngạo mạn coi thường thiên uy, giáp binh đến theo lệnh, vẫn không chịu bớt đi cái thói hống hách ngang ngược.

 

Nàng ta không c/h/ế/t thì ai c/h/ế/t?

 

Đã “chăm sóc” ta suốt năm năm qua, thì hãy để ta tiễn một đoạn cuối cùng.

 

Sau viện còn đám c.h.ó trong chuồng vẫn sống, chúng đã quen với ta, mà nói chính xác, chúng sợ ta.

 

Người trong phủ đã đi sạch, chẳng ai cho chúng ăn. 

 

Chúng đã đói khát đến cực độ, bụng trống rỗng phát ra những tiếng gầm gừ đầy tà ác.

 

Chỉ trong chốc lát, một trận gió lạnh thổi qua.

 

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, trên giường chỉ còn lại một mớ hỗn độn.

 

  1.  

 

Hạ gia giờ đây bạc vàng đều đã cạn.

 

Thứ đáng giá nhất lúc này chính là chiếc vòng vàng trên cổ ta.

 

Chiếc vòng này bên trong là da thuộc, bên ngoài bọc một lớp vàng dày, nghe nói số vàng ấy nặng đến hơn mười lượng.

 

Hạ Hi từng nói, đây là ân điển mà nàng ta ban cho.

 

Dẫu gì ta cũng là con c.h.ó của nàng ta, phải xứng đáng với thể diện của chủ. 

 

Đối với thế gia đại tộc, xa hoa vô độ, mười mấy lượng vàng chẳng khác nào một sợi lông trâu giữa đàn nghìn con. 

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page