Ồ, có phải quá đẹp nên bị mê hoặc rồi chăng?
Ta đứng trên giường, từ trên cao nhìn xuống, hai tay chống hông, trừng mắt bất mãn:
“Nhìn cái gì mà nhìn?”
Trong nguyên tác, tuy Lương Chiêu đối với nữ chính rất tốt, nhưng đối với người khác thì chẳng ra gì, thường ngày không ít lần bắt nạt dân thường vô tội.
Nếu ta thật sự trở thành thiếp của hắn, chẳng phải sẽ bị hắn hành hạ đến ch*ết sao? Đó là điều tuyệt đối không thể!
Nghe thấy ta nói, Lương Chiêu như bừng tỉnh, gương mặt thoắt đỏ bừng, hắn ấp úng:
“Ngươi… ngươi chính là thiếp mà mẫu thân ta chọn cho ta sao?”
Giọng nói của hắn, không ngờ lại khá êm tai.
Nhưng ánh mắt cứ chằm chằm nhìn ta, thật khiến người khác khó chịu.
Dung mạo của thân thể này đẹp là điều ta biết, nếu không thì làm sao lại bị chọn để nạp thiếp cho hắn.
Nhưng hắn cũng không thể chỉ vì ta xinh đẹp mà khởi lòng ham muốn được!
Ta lập tức cãi lại:
“Ta không phải! Ta không đồng ý! Đừng nói bậy!”
“Ta là bị người ta đánh thuốc, bắt ép mang tới đây, ta không muốn làm thiếp của ngươi!”
“Nếu ngươi thông minh thì đừng có chạm vào ta. Bằng không, ta sẽ tố cáo lên quan phủ!”
Nghe vậy, Lương Chiêu bật cười, ánh mắt lướt qua người ta, đánh giá từ trên xuống dưới:
“Ngươi nghĩ rằng, cửa lớn của Lương gia, là nơi ngươi muốn vào thì vào, muốn ra thì ra hay sao?”
“Phụ thân ta là Thái úy, luật pháp Đại Chu này, so với ngươi ta còn hiểu rõ hơn.”
Nói đoạn, hắn bước tới gần, cúi xuống hỏi:
“Nói với gia, ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi?”
Dáng vẻ này của hắn, y hệt một tú ông chuyên lừa gạt tiểu cô nương ngây thơ.
Thân thể này tuy chỉ mới mười sáu, nhưng tâm lý ta đã hai mươi bốn.
Nhìn hắn, ta liền biết đây là một kẻ mê gái không biết liêm sỉ!
Hắn vừa ghé mặt lại gần, ta lập tức giơ tay, “chát” một cái, tặng hắn một bạt tai nảy lửa.
“Đừng lại gần!”
4
Lương Chiêu bị ta tát một cái thật mạnh, hắn ngây người một chốc, sau đó phồng má lên, cười nhạt đầy giận dữ:
“Ngươi dám đánh ta?”
Hắn lập tức đưa tay bắt lấy cổ tay ta, định kéo ta từ trên giường xuống.
Thấy vậy, ta lại tung một cước, đá hắn văng ra, ngã ngồi dưới đất.
Lương Chiêu ôm lấy ngực, ngây người nhìn ta, vẻ mặt như không tin nổi, tựa hồ kinh ngạc vì sao ta lại có sức mạnh như vậy.
Hắn thốt lên:
“Ngươi… ngươi thật to gan, dám động thủ đánh ta! Ta đường đường là tướng công của ngươi đấy!”
Ta lập tức cười khẩy đáp lại:
“Phu cái gì mà quân!”
“Chẳng phải khi nãy ở ngoài kia, ngươi vừa tuyên bố hùng hồn rằng, nếu đụng đến một ngón tay của ta, ngươi sẽ viết ngược hai chữ Lương Chiêu sao?”
“Ta…”
Lương Chiêu bị ta nói chặn họng, nhất thời không biết đáp lại ra sao.
Hắn ngượng ngùng nhìn ta, rồi lí nhí:
“Ta hối hận không được à?”
“Khi nãy là gia không thấy rõ ngươi, nếu sớm biết là ngươi, ta đã chẳng nói thế rồi…”
Vừa nói, hắn vừa chống tay đứng dậy, tiến lại gần định nắm lấy tay ta:
“Vừa rồi ngươi đánh ta mạnh như thế, tay có đau không? Có cần gia xoa bóp cho ngươi không?”
Chao ôi, ta đánh hắn, mà hắn lại hỏi tay ta có đau hay không!
Thật sự làm người ta hoảng sợ.
Không lẽ… hắn đối với ta, vừa gặp đã thương rồi chăng?
5
Trong thiết lập nguyên tác, Lương Chiêu là kẻ “não yêu đương” (lụy tình).
Đối với người hắn thích, hắn có thể móc cả tim gan ra, không tiếc bất cứ điều gì.
Nghĩ vậy, ta trầm ngâm nhìn hắn, rồi hướng tới nửa mặt còn lại chưa bị đánh, lại vung tay tát thêm một cái.
Chỉ nghe “chát” một tiếng vang dội, Lương Chiêu ngây người, trong mắt lóe lên một tia không thể tin cùng chút ủy khuất.
“Sao ngươi lại đánh ta nữa?”
Ta bình thản đáp:
“Ta đây, tính cách có chút ám ảnh cưỡng chế, thấy hai bên mặt ngươi dấu tay không đối xứng, nhìn không vừa mắt.”
“Ngươi xem, tính tình ta chẳng dịu dàng, lại còn hay đánh người, về sau chắc chắn không thể hầu hạ ngươi tử tế được. Hay là, ngươi đưa ta trả về đi?”
Không ngờ Lương Chiêu nghe xong, đột ngột đứng phắt dậy.
Ta còn tưởng hắn bị ta chọc giận, muốn ra tay đánh lại, đã sẵn sàng cho hắn nếm thử chiêu “phân cân thác cốt thủ” của ta.
Ai ngờ, hắn không hề động thủ, mà lại nghiêm mặt, hùng hồn tuyên bố:
“Ngươi đã bước vào cửa nhà ta thì chính là người của ta, sao chỉ vì tính tình không tốt mà ghét bỏ được?”
“Gia đây thích nhất chính là tính cách thẳng thắn của ngươi, từ nay về sau, viện của gia giao cho ngươi làm chủ! Ngươi muốn làm gì thì làm, không cần khách khí!”
Hả… Cái này… chẳng lẽ người này có xu hướng tự ngược?
Ta nhớ trong nguyên tác, Lương Chiêu vì đến quán của Lục Đào Nhi quấy phá, bị nàng ấy dùng gậy đập vỡ đầu, từ đó mới thích nàng ta.
Hắn có phải là kiểu người thích phụ nữ dữ dằn, thích bị đánh hay không? Có khi nào ta đã dùng sai cách rồi không?
Nghĩ đến đây, ta lập tức thay đổi chiến thuật, thân mình mềm nhũn, ngã về một bên, lấy khăn tay che mặt, mắt đẫm lệ, yếu ớt không tự lo liệu được:
You cannot copy content of this page
Bình luận