Kế Mẫu Tốt Của Ta

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Thế nên tất cả những lời đáng sợ bà vừa nghĩ trong lòng, lại chỉ gói gọn trong một câu “hậu quả thê thảm” mà bỏ qua ư?

 

Không hiểu sao, ta lại có chút tin lời bà nói.

 

“Con cũng không muốn vào cung,” 

 

Ta khẽ kéo khóe môi, thở dài:

 

“Nhưng khi tang kỳ của tiên hoàng qua, tân đế sẽ tuyển tú. Trong phủ chỉ có một mình con là nữ nhi, nếu con không đi thì ai đi đây?”

 

“Chẳng phải vẫn còn hai tháng nữa sao…” 

 

Nghiêm Cẩm Phù lẩm bẩm:

 

“Chỉ cần trong vòng hai tháng này, con có thể tìm được ý trung nhân, phụ thân bảo thủ của con cũng sẽ không bắt con vào cung nữa.”

 

Bà nhìn ta, ánh mắt không còn vẻ sắc bén như thường ngày, mà trở nên dịu dàng. 

 

Tiếng lòng bà, mang theo tiếng thở dài, truyền vào tai ta:

 

 “Phủ này chỉ có một tiểu thư mảnh mai như con, làm sao lão Thẩm nỡ lòng đưa con vào cung được chứ.”

 

2

 

Trong bữa tối, tại bàn ăn Nghiêm Cẩm Phù đã nhắc tới chuyện chọn phu quân cho ta. 

 

Phụ thân lập tức nổi giận:

 

“Bây giờ vẫn đang trong quốc tang, còn chọn phu quân gì cho Vãn Ngưng? Hơn nữa, sau khi quốc tang kết thúc, tân đế sẽ bắt đầu tuyển tú.”

 

Nghiêm Cẩm Phù nén cơn giận, chậm rãi nói:

 

“Quốc tang chỉ cấm cưới gả trong một tháng đầu, giờ đã qua một tháng rồi. Chỉ cần không tổ chức rình rang là được.”

 

Phụ thân liền đập mạnh đôi đũa xuống bàn:

 

“Hoang đường!”

 

Nghiêm Cẩm Phù cũng chẳng nhẫn nhịn cơn giận, bà đập mạnh xuống bàn, đứng phắt dậy:

 

“Giờ lời ta nói không còn giá trị nữa đúng không? Vãn Ngưng đến tuổi rồi, cưới gả thì có gì là hoang đường?”

 

“Hơn nữa, Vãn Ngưng là đích nữ của phủ Tướng quân, gả cho một thanh niên tài tuấn, bên cạnh không lắm chim én ong bướm làm chính thất thì chẳng phải tốt hơn vào cung sao?”

 

“Nàng vào cung, cho dù sau này làm quý phi thì chẳng phải vẫn là thiếp thôi sao? Ngài chỉ có mỗi một nữ nhi, ngài nỡ lòng để nàng làm thiếp sao?”

 

Phụ thân chỉ tay vào mặt bà, đầu ngón tay run lên vì tức giận:

 

“Đúng là tóc dài kiến thức ngắn, sao ta lại hại Vãn Ngưng được, ta không thèm nói chuyện với bà nữa!”

 

Nghiêm Cẩm Phù bĩu môi, đảo mắt một cái:

 

“Không nói thì thôi, tối nay cũng đừng mong ngủ trong thư phòng, đi mà ôm con bảo mã hãn huyết của ngài mà ngủ ở chuồng ngựa đi!”

 

“Ngươi ngươi ngươi…” 

 

Phụ thân bị bà làm tức đến mức không nói nổi câu nào trọn vẹn:

 

“Ngươi định chọc ta tức ch*ết sao!”

 

Nghiêm Cẩm Phù hừ lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào.

 

Một lúc sau, ta nghe thấy tiếng lòng của bà:

 

“Mau ch*ết đi mau ch*ết đi, ta đang chờ ăn tiệc đây, chờ làm quả phụ nữa.”

 

Ta ngẩn người, hồi tưởng lại những lời đó, bỗng cảm thấy có chút thú vị. 

 

Cuối cùng, ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

 

Cả hai người họ nghe thấy tiếng cười của ta, đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía ta.

 

“Vãn Ngưng, con cười cái gì vậy?” 

 

Phụ thân nhìn ta đầy nghi hoặc.

 

Nghiêm Cẩm Phù mỉm cười: 

 

“Vãn Ngưng, nói ra cho mọi người cùng cười đi.”

 

Ta ngừng lại một chút, rồi nói:

 

“Phụ thân, nữ nhi cảm thấy mẫu thân nói rất đúng. Nữ nhi không muốn vào cung, mà muốn chọn một phu quân mà mình yêu thích.”

 

Phụ thân hất mạnh tay áo, giận dữ:

 

“Sao ngay cả con cũng…”

 

Nghiêm Cẩm Phù lập tức đổi sắc mặt, cầm đũa gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào bát phụ thân:

 

“Lão Thẩm à, trước đây ta đã nói rồi, phải tôn trọng ý nguyện của con trẻ.”

 

Phụ thân gắp miếng thịt bỏ vào miệng, giọng đầy phẫn nộ:

 

“Tùy các ngươi, ta không quản nữa, sớm muộn gì cũng bị các ngươi làm tức ch*ết thôi!”

 

Tiếng lòng của Nghiêm Cẩm Phù lại vang lên bên tai ta:

 

“Phủ Tướng quân trên danh nghĩa cũng chẳng giàu có gì, nếu lão Thẩm thật sự bị tức ch*ết, triều đình có phát tiền trợ cấp không nhỉ?”

 

Rồi bà cầm lấy bình rượu, rót đầy chén trước mặt phụ thân:

 

“Ngài nói cái gì thế? Ngài là Đại tướng quân, sao có thể ch*ết ở hậu viện vì tức giận được? Nếu ch*ết cũng phải ch*ết trên chiến trường, vì nước mà hy sinh chứ.”

 

Tiếng lòng của bà tiếp tục:

 

“Ch*ết trên chiến trường chắc chắn sẽ được phát trợ cấp.”

 

Phụ thân ngỡ rằng bà đã mềm mỏng, liền vui vẻ nâng chén rượu trước mặt mà uống cạn.

 

Nếu phụ thân có thể nghe thấy tiếng lòng của Nghiêm Cẩm Phù, e rằng giờ này đã bị bà làm tức ch*ết thật rồi.

 

3

 

Chưa đến hai ngày, trong phủ đã có mối mai tới cửa bàn chuyện hôn sự.

 

Phụ thân vẫn còn giận, đương nhiên không chịu ra mặt tiếp đãi, tất cả việc này đều do Nghiêm Cẩm Phù đứng ra xử lý.

 

Bà nhìn một đống thư cầu thân trước mặt, xoa xoa trán, thở dài nói:

 

“Đám mối mai này thật biết nói, nếu mấy chàng trai kia thực sự tốt đến vậy, ta cũng muốn gả đi cho rồi.”

 

Ta đứng cách đó không xa, nghe thấy vậy, tay đang bưng bát canh lê bất giác run lên, bà ấy… đúng là nghĩ gì cũng dám nói…

 

Nghiêm Cẩm Phù ngẩng đầu nhìn thấy ta, đôi mắt phượng sáng rực, lập tức vẫy tay gọi:

 

“Vãn Ngưng, lại đây!”

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page