Tôi Và Hệ Thống Hợp Sức Để Hạ Gục Nam Chính

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Tôi lắc đầu thở dài, đeo kính râm chuẩn bị ra ngoài.

 

Hệ thống tưởng rằng lời khuyên chân thành của nó cuối cùng đã có hiệu quả. 

 

“Cô đã chịu nghe lọt tai rồi!”

 

Tôi nở một nụ cười quyến rũ: “Cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ định đến quán bar tìm mấy anh đẹp trai vui chơi một chút thôi.”

 

Hệ thống: “……”

 

Nói xong, vừa ngân nga hát vừa bước ra khỏi cửa. 

 

Ở thế giới cũ, tôi đã sống hơn hai mươi năm mà chưa từng hôn môi đàn ông, lần này nhất định phải nếm thử mùi vị đàn ông cho thật ra trò!

 

2.

 

Lái chiếc Maserati đến quán bar đắt đỏ và xa hoa nhất trong thành phố.

 

Ánh đèn mờ ảo rực rỡ, âm nhạc chát chúa vang lên điếc tai. 

 

Những cặp nam nữ xa lạ đang uốn éo thân mình theo nhịp điệu, không khí tràn ngập mùi nước hoa đủ loại.

 

Rất tốt, đây chính là nơi tôi muốn tìm.

 

Vừa bước vào, một người quản lý lập tức cúi người bước tới, nịnh nọt: “Tiểu thư Tần, dạo này cô bận gì thế, chẳng thấy có thời gian ghé qua đây ạ?”

 

Tôi mặt không cảm xúc, vừa cởi áo khoác vừa đi sâu vào bên trong, giọng điệu lười biếng: “Liên quan gì đến anh?”

 

Trong truyện, Tần Yến Thư được miêu tả là một nữ phụ không có đầu óc, tiểu thư độc ác, thích coi thường người khác và lúc nào cũng tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn.

 

Bề ngoài thì ai nấy đều cung kính, xu nịnh, tâng bốc cô ấy, nhưng thực tế… chẳng khác gì.

 

Đây chính là điều tôi mãi không thể hiểu nổi. 

 

Dù Tần Yến Thư có xấu tính đến đâu thì vẫn luôn có một đám đàn em trung thành, sau khi xuyên vào đây, đương nhiên tôi sẽ tiếp tục truyền thống “tốt đẹp” này.

 

Gã quản lý cười tươi đến mức mặt đầy nếp nhăn, đi theo sau tôi, tay cầm áo khoác hộ, nịnh nọt tiếp: “Tiểu thư nói rất đúng. Hôm nay vừa mới có một lô người mới, cô có muốn thử một chút không ạ?”

 

Bề ngoài tôi vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã nở hoa rực rỡ.

 

Má nó! 

 

Cuối cùng bà đây có cơ hội nếm thử mùi vị đàn ông sau hơn hai mươi năm cuộc đời!

 

Đi h.ộ.p đêm, b.a.o nuôi mấy anh trai trẻ đẹp là ước mơ tôi đã theo đuổi suốt từ nhỏ đến giờ.

 

Tôi lười biếng “ừm” một tiếng, trước khi bước vào phòng bao thì dừng lại, hỏi: “Đều sạch sẽ cả chứ?”

 

“Đương nhiên rồi ạ.”

 

Lúc này tôi mới hài lòng bước vào. 

 

Mấy quả dưa bẩn thỉu gì gì đó, tôi không thèm đụng tới.

 

Tim đập nhanh hơn, đêm nay tôi phải thử thách giới hạn của mình!

 

Trong phòng bao, tôi ngồi một lát thì có người dẫn năm – sáu anh chàng trẻ trung bước vào.

 

“Chị đại, đây là mấy người cực phẩm nhất rồi.”

 

Tôi thong thả nghịch ngợm bộ móng tay đỏ rực, hờ hững ngước mắt nhìn từng người một. 

 

Có kiểu ngoan ngoãn “cún con”, có kiểu “sói con” mạnh mẽ, và còn…

 

Ánh mắt dừng lại trên một khuôn mặt u ám, bất cần nhưng đẹp trai đến mức xé lòng xé dạ, tôi nheo mắt lại.

 

Đúng là cuộc đời bị cốt truyện chi phối mà.

 

Trong sách có đoạn nam chính Trần Dương vì muốn cứu mẹ ruột mắc bệnh nặng nên bất đắc dĩ phải đến quán bar làm thêm.

 

Trong sách, nam chính Trần Dương bị nữ phụ độc ác Tần Yến Thư để mắt tới, sau khi chịu một trận sỉ nhục thì nữ chính xuất hiện như một vị thần, cứu lấy “con thú hoang” trong lúc nguy nan. 

 

Tình tiết này chính là bàn đạp hoàn hảo để nam nữ chính phát triển tình cảm.

 

Không ngờ tôi đã cố tình tránh thời gian và địa điểm ấy, vậy mà vẫn không thoát được số phận này.

 

Hệ thống hai mắt sáng rực: “Nam chính đấy! Mau, mau nắm lấy cơ hội!”

 

Tôi đứng dậy, đi tới trước mặt Trần Dương, đứng lại rồi nhẹ nhàng nhướng mày: “Ồ, đây chẳng phải anh giai mưa hôm nọ sao?”

 

Trần Dương ngẩng đầu lên đầy bất ngờ, đôi mắt đen láy của hắn nhìn thẳng vào tôi.

 

Người bên cạnh lập tức nịnh nọt cười nói: “Tiểu thư quen biết người này ạ?”

 

Tôi ngáp một cái, không thèm trả lời câu hỏi của gã đó, chỉ khẽ giơ tay lên: “Tên này đi, chọn anh ta.”

 

Hệ thống vội vàng lên tiếng: “Cô đang làm gì vậy? Nam chính Trần Dương là người có lòng tự tôn cực cao, tính cách lại ngang ngược bạo liệt.” 

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page