Danh sách chương

Vết đâm ở thắt lưng đã biến mất. Chỉ còn vạt áo sơ mi dính máu, chứng tỏ cú trọng thương vừa rồi không phải ảo giác.
Tô Huyền ngẩng đầu lên: “Anh vừa chữa khỏi cho tôi thật à?”
Nhanh vậy luôn hả? Đây là thần kỹ hồi máu cấp vũ trụ à?!!
Mà còn…
Theo như mấy lời đồn trên diễn đàn, lý thuyết thì một người có thể phát triển nhiều loại năng lực đặc biệt, nhưng thời gian của mỗi người đều có hạn, một năng lực muốn phát triển thành thạo thì phải luyện tập rất lâu.
Như kiểu năng lực trị liệu này chẳng hạn, tốc độ phát động với hiệu quả đều phải luyện mãi mới nâng lên được chút xíu.
Đẳng cấp này chắc chắn không phải hàng mới vào nghề. Nói cách khác, trị liệu có khi mới là năng lực anh ta dùng nhiều nhất ấy chứ?
Tô Huyền: “Cảm ơn anh. Nhưng không ngờ anh thật sự là kiểu người chuyên trị liệu à?”
Người lấy trị liệu làm năng lực chính thường đều có team, cô thật sự không tưởng tượng nổi anh chàng này làm sao mà sống chung với đồng đội.
Ba ngày là đủ khiến một người trong đội tức chết luôn ấy chứ?
“Cũng không hẳn.” Chàng trai tóc đen điềm nhiên đáp: “Thật ra tôi cũng không hay dùng năng lực này lắm.”
Tô Huyền: “Sao cơ? Không thể nào! Tốc độ trị liệu của anh nhanh như vậy mà.”
“Vì tốc độ giết người của tôi còn nhanh hơn?”
Tô Huyền: “…”
_____
Quỹ đạo Ekelai.
Một chiếc du thuyền cỡ trung đang lơ lửng giữa không gian.
Dung Tích ngồi trong phòng nghỉ của phi thuyền.
Cửa tự động của khoang bật mở, một người bước vào.
“Cậu chủ, có chuyện rồi.” Anh ta nói với vẻ mặt nặng nề: “Không liên lạc được với Lý Nhị nữa.”
Dung Tích vốn đang gọi video với em gái, nghe vậy thì sững người, sau đó nổi giận đùng đùng: “Cái gì?! Đã mấy tiếng rồi không thấy hồi âm.”
Thuộc hạ do dự một chút rồi nói: “Hiện tại vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra, nhưng Lý Nhị từng lăn lộn ở tinh cầu 233 một thời gian, kẻ thù cũng không ít, hơn nữa hắn đã bị truy nã, đi đến đâu cũng có cả đống người muốn giết hắn.”
“Cái đó mà cũng cần mày nói à?”
Dung Tích gắt lên: “Nếu không phải vậy, chẳng lẽ là con nhỏ tiện dân kia giết hắn chắc?”
Thuộc hạ lập tức im bặt, không dám hó hé.
Lý Nhị chính là sát thủ mà bọn họ thuê, hắn không phải người nhà họ Dung, nhưng hai bên từng hợp tác vài lần, cũng khá suôn sẻ.
Vì Lý Nhị vốn đang ở tinh cầu 233, nên Dung Tích mới nghĩ chi bằng để hắn đi trước tới sân bay, xử lý luôn con bé chạy từ hoang tinh tới kia.
Dung Tích hỏi: “Sau khi nhận nhiệm vụ, hắn có nhắn gì cho mày không?”
Thuộc hạ lắc đầu: “Không có.”
Vậy rốt cuộc Lý Nhị còn sống hay đã chết? Có giết được mục tiêu không?
Dĩ nhiên cũng có khả năng Lý Nhị đã giết xong mục tiêu, nhưng chưa kịp báo tin thì đã bị lộ thân phận, bị người ta xử luôn rồi.
Dù sao kẻ thù của hắn cũng toàn dị năng giả, chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra.
Nhưng nếu hắn còn chưa kịp ra tay mà đã chết thì sao? Vậy con bé kia chẳng phải may mắn thoát chết à?
“Thôi bỏ đi.” Dung Tích nhắm mắt lại, nhìn vào màn hình video với em gái: “Em vẫn chưa tìm thấy Hàn Dự à?”
“Chưa.” Dung Ân lúc này đang ngồi trên phi thuyền ở sân bay hoang tinh, nghe vậy thì lắc đầu: “Vừa nãy lại có một chiếc tàu con thoi hạ cánh, nhìn có vẻ là tàu từ Gia Nam tới.”
Dung Tích cười lạnh một tiếng.
Bọn họ đều là công dân Liên bang, lớn lên ở khu vực Liên bang từ nhỏ, nên đối với mấy nước tách ra khỏi Liên bang, trong lòng ít nhiều cũng có chút coi thường.
“Bọn họ tới làm gì?”
“Đợi đã.”
Dung Ân cũng không rõ, gọi thuộc hạ tới hỏi, còn chưa kịp nói được mấy câu thì bất ngờ nhận được một tin nhắn kỳ lạ.
“Cái gì? Bọn họ vừa tới nhà con bé kia à?”
Cô ta vẫn luôn tìm Hàn Dự, nên cũng cho người âm thầm theo dõi căn nhà đó.
“Sao không báo cho tôi sớm hơn?!”
Dung Ân đứng dậy đi tới bên cửa sổ, vừa hay nhìn thấy ngoài sân bay, một chiếc tàu con thoi đang bay vút lên trời.
Nhóm người kia đến rồi đi vội vã, giờ đã rời đi.
“Anh à.” Dung Ân hơi do dự nói: “Bọn họ chỉ đi quanh nhà người đó một vòng rồi rời đi, cũng không vào sân bay kiểm tra camera.”
Bọn họ tới làm gì? Cũng vì Hàn Dự sao? Nhưng tại sao lại đi nhanh vậy?
Dung Tích hơi nhíu mày: “Bọn họ trông thế nào?”
Dung Ân quay lại hỏi thuộc hạ, nhận được câu trả lời đều là tóc đen, da trắng, lông mày rậm, mắt sâu, màu mắt cũng rất đậm.
“Anh hiểu rồi.” Dung Tích lập tức tỉnh ngộ: “Con bé kia đi hoang tinh cũng có cái mặt đó, chắc chắn là loại con riêng hoặc họ hàng không quan trọng gì đó của nhà bọn họ, có lẽ dính dáng đến chuyện thừa kế nên bọn họ mới chạy tới tìm người.”
Anh ta cũng xuất thân từ gia tộc lớn, đương nhiên hiểu trong đó có thể có bao nhiêu chuyện rắc rối.
Dung Ân gật đầu: “Đúng rồi, đến nước này rồi, chắc Hàn Dự cũng đã hồi phục, em có nên rời đi không?”
“Thôi, em tìm thêm hai ngày nữa, không có thì đi, nhớ chụp nhiều ảnh, quay nhiều video, sau này gặp lại Hàn Dự cũng phải cho cậu ta biết là em từng nghiêm túc đi tìm.”
Dung Tích có chút không cam lòng nói, rồi quay sang nhìn thuộc hạ bên cạnh: “Lên mạng đen treo thưởng cái đầu con bé kia cho tao.”
“?”
Trong video, Dung Ân hơi khó hiểu liếc anh ta một cái: “Làm gì vậy? Nếu không tìm được Hàn Dự, sống chết của nó liên quan gì tới mình?”
“Em không hiểu đâu.” Dung Tích bực bội phẩy tay: “Nếu bọn họ thật sự là người nhà nó, thì kiểu gì nó cũng có thân phận đàng hoàng, sau này nó mà gặp lại Hàn Dự, Hàn Dự chỉ biết chia chác lợi ích cho nó, hoặc cho gia tộc đứng sau nó thôi.”
“Ý anh là, nếu nó chết rồi…” Dung Ân do dự: “Dù em không tìm được Hàn Dự, nhưng nhờ cái ơn đi tìm này, Hàn Dự cũng sẽ báo đáp bọn mình? Nhưng nếu con bé kia còn sống, so ra thì công của mình chẳng là gì?”
Dung Tích gật đầu: “Với lại, Hàn Dự trong tay có cả đống tinh thạch, biết đâu lại chia cho nó một ít, em đừng quên nó còn mang cả xe lên phi thuyền.”
“Đám người nhà nó đã không kiểm tra camera, chắc là nghĩ có xem cũng không nhận ra, nếu bọn họ định lục từng hành tinh lân cận để tìm, thì trong thời gian ngắn cũng chưa tìm ra đâu.”
Hơn nữa, nếu đám người đó thật sự là người nhà nó, còn tự mình đi tìm, chứng tỏ nó cũng chẳng phải xuất thân từ đại gia tộc gì.
Nếu là gia tộc lớn thật, làm gì có chuyện cậu ấm cô chiêu phải tự đi làm việc này, chỉ cần phái mấy người là xong.
Dung Tích nghĩ vậy, cũng không quên bản thân và em gái cũng đang tự mình làm, nhưng chuyện này đặc biệt, hơn nữa bọn họ cũng không dám so với mấy nhà giàu thực thụ.
Anh ta dừng lại một chút: “Người ở hoang tinh chẳng ai biết tinh thạch là gì, nhớ giữ nguyên xác nó, đem cả xác và xe giao cho tao.”
“Vâng, cậu chủ.”
Thuộc hạ bên cạnh cung kính gật đầu: “Viết mấy sao ạ?”
Tiền thưởng trên mạng đen khác với truy nã của chính phủ Liên bang.
Chính phủ Liên bang muốn bắt hoặc giết ai thì người đó chắc chắn từng phạm tội tày trời, hoặc ít nhất cũng từng phạm pháp.
Còn mạng đen thì là chuyện cá nhân, chỉ cần không ưa ai, bất kể người đó là ai, cũng có thể treo thưởng.

Hết Chương 19: Cướp quang não.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page