Danh sách chương

 

 

Trong khoảnh khắc, trong đầu Asahi Yuaki thoáng hiện lên một bóng dáng mơ hồ — là thiếu niên tóc dài màu bạc từng xuất hiện trong trí nhớ cậu.

 

“À thì… tôi muốn nói là… tiên sinh trông thật quen mắt, đặc biệt giống một người bạn thuở nhỏ của tôi!”

 

Động tác chuẩn bị lên xe của Gin hơi khựng lại một chút.

 

Lời bắt chuyện xem ra có hiệu quả rồi! Asahi Yuaki lập tức nở nụ cười rạng rỡ. Cậu thuận miệng tiếp tục nói:

“Hai người đều có mái tóc bạc, mắt xanh lá, gương mặt rất giống nhau. Nhưng cũng có vài điểm khác biệt.”

 

“Khác biệt gì?”

 

Lại còn hỏi lại? Asahi Yuaki hơi ngẩn người, không ngờ lại được phản hồi. Tuy hơi bất ngờ, nhưng cậu vẫn ôm quả dưa tiến lên, vừa cười vừa đáp:

“À… là cảm giác trực quan thôi. Tóm lại, anh cao hơn cậu ta nhiều.”

 

Cậu chợt nhớ lại hình ảnh thiếu niên không với tới chân ga trước đó — “Cậu ấy… chỉ là một nhóc con thôi.”

 

“……”

 

Người đàn ông tóc bạc lạnh lùng bước vào xe, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa, rồi giẫm ga. Chiếc Porsche vọt đi như bay.

 

Asahi Yuaki còn đang ôm quả dưa định bước tới, suýt nữa hít trọn một làn khói xe vào mặt. Đôi mắt hồ ly mở to đầy ngỡ ngàng, thậm chí chưa kịp nói gì đã bị bỏ lại phía sau.

 

Gì vậy? Vừa mới nói chuyện đàng hoàng cơ mà? Sao tự dưng quay lưng bỏ đi luôn rồi?

 

Cậu đứng chôn chân tại chỗ, hồi tưởng lại đoạn hội thoại vừa rồi. Lúc đó chỉ là thuận miệng nhắc đến người bạn tóc trắng kia, thế mà đối phương lại quay đầu bỏ đi ngay sau đó.

 

… Không phải anh em, tôi cũng đâu có nói anh là nhóc con đâu chứ? Làm gì căng dữ vậy!

 

Asahi Yuaki nhìn theo chiếc Porsche đen lao vun vút, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngơ ngác và thất vọng.

 

Tại sao không nhận dưa chứ? Rõ ràng là quả to, chín đều, thơm ngọt cơ mà! QAQ

 

Lần đầu tiên đẩy mạnh tiêu thụ dưa hấu lại gặp phải thất bại ê chề, Asahi Yuaki như cây cà tím bị dập sương, toàn thân toát ra một luồng khí tức thảm thương đến đáng thương.

 

Kết hợp với cánh tay đầy hoa văn bị xước chảy máu, toàn thân lấm lem như pha lê vỡ, trông cậu chẳng khác gì một con hồ ly nhỏ vừa bị người ta đạp một cái, cái đuôi xù xì rũ xuống mất hết ánh hào quang.

 

Cậu cúi đầu nhìn nửa quả dưa còn trong lòng, nhẹ nhàng vuốt lên lớp vỏ trơn bóng, lẩm bẩm như thì thầm với chính mình:

 

“Tuy là tính hay bám người hơi tệ một chút… nhưng dưa này là loại ruột đỏ, không hạt, ngon lắm mà… Sao không ai muốn chứ…”

 

Dĩ nhiên, quả dưa hấu không trả lời. Nó là trái cây, làm sao biết nói? Chỉ có mùi hương ngọt mát cứ thế thoảng trong gió, càng làm cho nỗi thất vọng của Asahi thêm rõ rệt.

 

Cậu ước lượng nửa quả dưa chín trong tay, giọng nhỏ dần:

“Thôi vậy… nếu không ai nhận thì đành để mình mang về ăn vậy…”

 

Không ai muốn dưa thì cậu muốn. Không ai ăn dưa, cậu ăn! Asahi Yuaki âm thầm hừ hừ trong lòng.

 

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng xem thường dưa hấu quân mà khinh người. Lần sau người kia mà còn muốn ăn được trái dưa ngon như vậy thì cũng chưa chắc có cơ hội.

 

Nghĩ vậy, Asahi Yuaki cuối cùng cũng rũ bỏ tâm trạng thất bại ê chề sau màn đẩy mạnh tiêu thụ bất thành với chiếc Porsche 356A kia.

 

Đúng lúc đó, cậu chợt phát hiện phía trên màn hình có một đống bình luận trong suốt dày đặc từ lúc nào đã xuất hiện:

 

[ Hiromitsu bọn họ trở về rồi à. Nhưng màn hình lia đến một cái là xe hơi? Xe đó nhìn hơi giống… xe của đại ca? ]

 

[ Ha!? Này này này… không đúng đâu…! ]

 

[ Mọi người ơi, tôi vừa pause lại phóng to xem thử, thật sự là chiếc Porsche 356A của Gin (!!!) ]

 

Asahi Yuaki:?

 

Cái gì mà đại ca? Cái gì mà Gin? Ý gì vậy chứ?

 

Asahi Yuaki chẳng hiểu mô tê gì. Ở đây có bán rượu đâu, rõ ràng chỉ có cậu là người bán dưa (mà còn thất bại nữa)!

 

[ Ơ khoan… đoạn này có ẩn ý gì vậy… ]

 

[ Không phải đâu… tui xỉu!! Asahi vừa nói “tiếp ứng” chẳng lẽ là đại ca á? Hả?? ]

 

[ 666, tôi biết ngay con hồ ly lớn này không thể chỉ là cảnh sát tiền bối đơn thuần như thế ]

 

[ Dựa theo kịch bản kinh điển thì tiếp theo chắc là “tiến vào nhà máy rượu”, OK tôi đặt cược trong năm tập tới chắc chắn lộ thân phận ]

 

Asahi Yuaki: “……”

 

Tuy vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện, nhưng lại có cảm giác như thể đang bị cuốn vào một đường dây chính nguy hiểm mờ ám nào đó. Dù cách biệt giữa hai thế giới, cậu vẫn cảm nhận được luồng khí lạnh rợn người xuyên qua lớp làn đạn, như thể có kẻ thổi hơi lạnh vào gáy cậu từ phía sau.

 

Asahi Yuaki lập tức thu lại suy nghĩ vẩn vơ, trong lòng sáng tỏ: —— Mấy lời nhắc nhở này là muốn cảnh tỉnh chúng ta, đừng có mà tùy tiện đổi nghề!!

 

Làm nghề gì thì làm cho tử tế, bán dưa thì phải chuyên tâm bán dưa, đừng có mơ mộng bước chân vào nhà máy rượu làm gì cho rắc rối.

 

Cậu vốn cũng chẳng có ý định vào xưởng rượu, phần vì không có chuyên môn, phần vì cũng chẳng phân biệt nổi rượu thật với rượu giả ngoài thị trường. Chuyện đó không dành cho người bán dưa như cậu.

 

Nghĩ vậy, Asahi Yuaki càng siết chặt nửa trái dưa trong lòng, thêm phần kiên định với con đường làm ông chủ quán dưa của mình.

 

[ Vừa phát hiện, Asahi sao lại ôm nửa trái dưa vậy trời hahaha, soái ca ôm dưa nhìn mắc cười quá đi, ai cứu tôi với ]

 

[ Cười muốn xỉu, dạo này sao nhiều dưa thế không biết, tổ làm phim chắc thèm dưa quá nên nhét hết vô manga anime luôn á ]

 

[ Dưa hấu còn được đặc tả tận mấy giây, tôi mạnh dạn dự đoán: đây không phải dưa bình thường ]

 

[ Thêm một phiếu, tuy nhìn thì là dưa thật, nhưng chắc chắn không phải dưa bình thường đâu. Biết đâu bên trong giấu thuốc nổ, hàng cấm, máy nghe trộm… ai biết được! ]

 

Asahi Yuaki:?

 

Chỉ là một trái dưa thôi mà cũng nghĩ ra được nhiều thứ vậy sao??? Cậu ngơ ngác trợn tròn mắt.

 

Ngay sau đó, cậu bỗng nhớ lại khoảnh khắc ban đầu khi đưa trái dưa cho người đàn ông tóc bạc dài kia. Khi đó, đối phương toàn thân cứng đờ, lại toát lên vẻ lạnh lẽo cùng áp lực mạnh mẽ.

 

Cảnh tượng vừa rồi như hiện lại trong đầu: đôi mắt xanh sẫm kia, như một đốm u hỏa cháy âm ỉ trong đêm tối. Lạnh lùng, nhưng mang sức mạnh đủ để thiêu rụi mọi thứ.

 

Cánh tay Asahi Yuaki không hiểu sao chợt co lại, như thể ký ức cơ bắp bị đánh thức, bản năng muốn phòng thủ hoặc phản công —— chứng tỏ lúc đó đối phương cũng đang ở trong trạng thái đề phòng cao độ.

 

À ha, giờ nghĩ kỹ lại mới hiểu. Hắn cảm thấy trái dưa này không an toàn, cho nên mới từ chối, chứ không phải do dưa cậu dở!

 

Có suy nghĩ đó rồi, tâm trạng uể oải ban nãy của Asahi Yuaki lập tức tan biến hơn nửa. Cậu thở phào, lòng bỗng chốc nhẹ nhõm hẳn.

 

 

Thì ra là như vậy, không phải kỹ thuật bán hàng của cậu quá kém, cũng không phải dưa hấu của cậu có vấn đề, mà là do người kia suy nghĩ quá nhiều, dẫn đến hiểu lầm.

 

Thật là nhẹ nhõm quá! Đôi mắt Asahi Yuaki lập tức sáng bừng.

 

Lần sau, khi chứng minh được dưa hấu chỉ đơn thuần là dưa hấu, có lẽ người ta sẽ chịu bỏ tiền ra mua.

 

Có thể lái cả xe Porsche, chắc chắn là một khách hàng lớn. Asahi Yuaki ghi nhớ điều đó trong lòng. Có lẽ là một ông chủ nhỏ giàu có? Không biết liệu cậu có thể thuyết phục được người ta mua ít dưa cho cấp dưới ăn không, nếu được, biết đâu lại mở rộng được con đường làm ăn.

 

Do khung hình vẫn chưa đổi nhiều, phần bình luận vẫn còn đang tranh cãi về đoạn trước.

 

[Mọi người không thấy dưa hấu kia rất bình thường à? Hơn nửa tập phim đều là bom của Tomori Hajime rồi, chắc chắn không còn quả nào nữa đâu.]

 

[Không thể nào! Dưa hấu bình thường thì cần gì phải lên hình? Hơn nữa Asahi sao lại ôm một quả dưa vô dụng? Nhất định là có ẩn ý gì đó.]

 

Asahi Yuaki: “Cái gì mà vô dụng? Ăn được chẳng phải đã là một công dụng lớn rồi sao?!”

 

[Ê, mọi người quên vụ chiếc Porsche vừa xuất hiện à? Nếu người kia thực sự là tiếp ứng của Asahi, thì quả dưa đó rất đáng nghi.]

 

[Có lý! Một nửa quả dưa, dễ thấy, độc đáo, lại không quá gây chú ý – rất phù hợp để làm vật truyền tin.]

 

[Ha! Thì ra là vậy, tôi hiểu rồi…]

 

Vừa liếc mắt đã thấy dòng cuối cùng có vẻ sắp hiện ra từ bên phải, Asahi Yuaki lập tức cảm thấy mí mắt giật giật.

 

Tranh thủ lúc bình luậnchưa tràn ra hết, cậu nhanh tay dùng ý niệm đóng lại!

 

— Nguy hiểm thật. Suýt chút nữa lại nhìn thấy bóng dáng của “chủ tuyến quân”.

 

Cậu thở dài một hơi thật nặng.

 

Asahi Yuaki quyết định hoàn toàn phát huy tinh thần “đà điểu”, không nhìn thấy tức là không tồn tại, nhắm mắt lại là xong!

 

Được rồi, không suy diễn nữa, cậu phải về nhà ăn dưa hấu đàng hoàng.

 

Ôm chặt nửa quả dưa trong lòng, Asahi Yuaki bắt đầu trở về. Vì vết thương trên người quá gây chú ý, cậu cố tình tránh đường lớn mà lặng lẽ trở về căn phòng trọ của mình.

 

Cửa hàng giặt ủi Tomori bên cạnh bị cháy đến mức không còn nguyên dạng. Dù lửa đã tắt, nhưng vết tích vẫn còn rõ ràng. Khói đen vẫn vương sang tận nhà cậu, sóng xung kích từ vụ nổ tầng hai đã làm vỡ tan cửa kính pha lê.

 

Asahi Yuaki bước vào phòng ngủ chính gần cửa hàng Tomori, thấy kính vỡ đầy sàn, im lặng vài giây, sau đó cuộn chăn đệm lên và định chuyển sang phòng ngủ phụ gần phòng cô Christina.

 

Không còn cách nào khác, chút nữa phải báo với chủ nhà là phòng bên bị nổ. Trước khi cửa sổ được sửa xong, bên đó không thể ở được.

 

Asahi Yuaki thở dài, rồi lại gắng gượng tinh thần.

 

May mà vẫn còn một phòng ngủ phụ! Phòng này yên tĩnh, lại sát cạnh nơi ở của tiểu thư Christina – rất phù hợp để nghỉ ngơi.

 

Sau khi trải đệm, xử lý vết thương xong xuôi, cậu quyết định ngủ lại phòng phụ đêm nay.

 

Có lẽ vì hôm nay đã chạm mặt một người rất giống người bạn thuở nhỏ của mình, nên trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, những ký ức xa xăm mơ hồ dần dần hiện lên…

 

“Lựa chọn ngu xuẩn.” Thiếu niên tóc dài màu bạc lạnh lùng nói, không chút nể nang. Hắn khoảng mười tám, mười chín tuổi, vóc dáng cao gầy, tuấn tú đã vào độ chín muồi.

 

“Vậy sao?” Thiếu niên mắt hồ ly ngồi bên cạnh chống cằm cười nhẹ, tay phải kẹp một lá bài poker – đó là lá J bích. Hắn nói: “Tôi vừa vất vả mới rút được bài kỵ sĩ. Đây mới là con đường thú vị.”

 

“Thú vị?” Thiếu niên tóc bạc hừ lạnh, rồi tiếp lời: “Cậu nên chọn danh hiệu giống tôi, chứ không phải cái thứ đó.”

 

“Danh hiệu thì sẽ luôn tồn tại. Chỉ cần tổ chức còn, danh hiệu vẫn không đổi. Nhưng lá bài kia, chỉ cần thua một ván… là sẽ chết.” Ánh mắt hắn nheo lại, giọng càng lạnh hơn. “Chi bằng cầm danh hiệu, dựa vào thực lực mà từ từ leo lên đỉnh.”

 

“Nhưng tôi muốn đi nhanh hơn, cho nên tôi chọn J – kỵ sĩ.” Thiếu niên mắt hồ ly trả lời nhẹ tênh. “Chỉ cần tôi phụ tá cho [quốc vương] thật sự ngồi lên được vị trí đó, thì…”

 

Tổ chức đã tạo ra nhiều người thừa kế từ nguồn gen Karasuma, mỗi lần sẽ chọn bốn người, tương ứng với bốn lá K (quốc vương) trong bộ bài.

 

Vị “tiên sinh” đang ngủ say kia cứ mười năm sẽ tỉnh lại một lần, rồi chọn một trong bốn người kế thừa đó làm thủ lĩnh tạm thời của tổ chức.

 

Bốn K (quốc vương), bốn J (kỵ sĩ), mỗi J sẽ phối hợp với một K, tạo thành một đội liên thủ giành chiến thắng cuối cùng.

 

“Cậu đang đặt cược, cậu đang đánh cược cả mạng sống.” Thiếu niên tóc bạc nói, rồi quay mặt đi, ánh mắt sâu thẳm. “Vì sao phải gấp gáp? Cậu đâu phải kẻ ham quyền thế. Leo lên cao như thế, rốt cuộc muốn cái gì?”

 

Giọng hắn lạnh lùng, mang theo phân tích sắc bén và sự hoài nghi.

 

“Tôi à? Tôi chẳng muốn gì cả. Chỉ thấy thú vị, nên muốn thử thôi.” Thiếu niên mắt hồ ly khẽ cong mi, mọi cảm xúc đều tan biến trong nụ cười, chẳng ai đoán được điều gì.

 

Thiếu niên tóc bạc có vẻ không hoàn toàn tin, nhưng cũng không hỏi thêm.

 

Hắn nhìn thẳng về phía trước, nói một việc khác: “Dạo này trong tổ chức có khá nhiều tin tức bị lộ. Bộ phận tình báo đang điều tra kẻ tiết lộ thông tin – có lẽ là kẻ mang mật danh [Dạ Oanh].”

 

Thiếu niên mắt hồ ly nghiêng đầu.

 

“Hình như họ định làm một đợt thanh trừng nữa.” Thiếu niên tóc bạc nhẹ nhàng lau khẩu súng trong tay.

 

“Vậy à… Có vẻ thời gian tới phải chăm nộp báo cáo rồi.” Thiếu niên mắt hồ ly cười, đứng dậy, đeo mặt nạ cáo đỏ thường mang theo bên người. “Đến giờ rồi, tôi đi gặp người hợp tác – vị K của tôi”

 

Dọc theo hành lang mơ hồ trong mộng, thiếu niên mắt hồ ly đi vào một căn phòng.

 

Bên bàn có một người trông hơi nhỏ con, trước mặt đặt lá K bích.

 

Vừa khi thiếu niên hồ ly bước đến, người đó lập tức ngẩng đầu. Trên gương mặt vẫn còn nét trẻ con, đôi mắt như mèo con đầy cảnh giác…

 

 

 

 

 

 

Hết Chương 19.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page