Cố Trường Khanh một mình lái xe đến địa điểm đã hẹn.
Anh xuống xe, kéo vali chứa hai mươi triệu tiền mặt vào nhà kho, yêu cầu thả người.
Tên cầm đầu, gã que củi, có một vết sẹo trên mặt trông khá đáng sợ. Hắn rút vài cọc tiền ra để kiểm tra thật giả, xác nhận là tiền thật xong, hai mắt liền sáng rực.
“Cố tổng đúng là ra tay hào phóng.”
“Sớm biết điều như vậy thì cô Hoắc đã không phải chịu tội thế này.”
Hắn ra hiệu, đàn em lập tức thả Hoắc Minh Châu.
Vừa được tự do, Hoắc Minh Châu liền lao vào lòng Cố Trường Khanh, nức nở khóc: “Anh Trường Khanh, sao bây giờ anh mới đến? Bắp chân em hình như bị gãy rồi… Đau quá… Bọn họ còn nói nếu anh không đến sẽ cưỡng hiếp em… hu hu…”
Cố Trường Khanh ôm cô ta vào lòng, dịu dàng dỗ dành.
Thế nhưng, ánh mắt anh lại gắt gao dán chặt vào Ôn Mạn.
Ôn Mạn ra sức giãy giụa, nhưng miệng bị nhét giẻ rách, không thể thốt ra nửa lời.
Cô hiểu Cố Trường Khanh, vì quyền thế, hy sinh một Ôn Mạn chẳng là gì cả!
Từ đầu đến cuối, Cố Trường Khanh không nói một lời.
Anh chỉ đứng nhìn Ôn Mạn từ giãy giụa kịch liệt đến dần dần tuyệt vọng…
Gã que củi cười khẩy, dùng dao khẽ nâng cằm Ôn Mạn: “Cố tổng, con nhỏ này xinh đẹp như vậy, cũng đáng giá hai triệu đấy. Ngài giàu có thế này, tiện tay mua luôn đi, nếu không thì con nhỏ này đành để cho anh em chúng tôi hưởng thôi.”
Hai triệu, không phải Cố Trường Khanh không trả nổi.
Mà là anh không thể trả!
Hoắc Thiệu Đình đã nghi ngờ anh, anh không thể mạo hiểm để Hoắc Minh Châu nghi ngờ thêm về mối quan hệ giữa anh và Ôn Mạn! Nếu Hoắc Minh Châu biết chuyện rồi hủy hôn, bao năm gây dựng của anh sẽ tan thành mây khói.
Giữa quyền thế và người phụ nữ, Cố Trường Khanh đã chọn quyền thế.
Cố Trường Khanh không dám nhìn vào đôi mắt chứa đầy hận thù của Ôn Mạn, anh quay lưng đi, giọng nói lạnh lùng đến bạc bẽo: “Tôi không quen cô ta!”
Ôn Mạn sớm đã đoán được kết cục, trong mắt cô chỉ còn lại sự trống rỗng vô hồn.
Nước mắt, lặng lẽ trượt dài nơi khóe mi…
Cố Trường Khanh, anh thật tàn nhẫn!
Cố Trường Khanh vờ như không thấy, anh bế Hoắc Minh Châu đi về phía chiếc xe đang đậu bên ngoài. Hoắc Minh Châu khẽ kéo tay anh, thì thầm: “Như vậy có ổn không ạ? Lỡ cô ấy bị… Khương Duệ sẽ đau lòng lắm.”
Cố Trường Khanh ấn nhẹ vào bắp chân cô ta.
Hoắc Minh Châu đau đến mức bật khóc: “Đau chết em… Anh Trường Khanh, mau đưa em đến bệnh viện đi.”
Cố Trường Khanh đặt cô ta vào trong xe.
Lúc đứng thẳng người dậy, anh liếc nhìn nhà kho lần cuối.
Ôn Mạn, đừng trách anh!
Cố Trường Khanh lên xe, lập tức khởi động máy. Anh sợ rằng chỉ cần chậm thêm một khắc, anh sẽ hối hận!
…
Trong nhà kho bỏ hoang.
Gã que củi nhổ một bãi nước bọt, chửi đổng: “Đồ không đáng tiền, hai triệu cũng không đáng! Đành cho anh em mình hưởng không vậy.”
Hắn thúc giục mấy tên đàn em: “Chơi thì chơi, đừng làm lỡ việc!”
Mấy tên côn đồ vô cùng phấn khích.
Anh em chúng nó chưa bao giờ thấy người phụ nữ nào tinh tế như vậy, nói thật, còn xinh đẹp hơn cả vị hôn thê của Cố tổng… Nếu được nếm thử, không biết sẽ sung sướng đến mức nào!
Trong mắt Ôn Mạn ngập tràn nỗi sợ hãi.
Nhưng còn hơn cả sợ hãi, là hận thù!
Nếu như trước đây cô vẫn còn trông mong Cố Trường Khanh sẽ nương tay, thì từ giờ phút này, tình cảm cô dành cho anh chỉ còn lại căm hận!
Đám côn đồ đang mon men lại gần, đột nhiên, một tiếng “cạch” giòn tan vang lên từ góc nhà kho.
Bọn chúng giật nảy mình!
Là ai?
Hoắc Thiệu Đình đang dựa vào bức tường xám, tay nghịch chiếc bật lửa.
Khí chất cao sang quý phái, vẻ ngoài lại vô cùng tuấn tú, bộ vest đắt tiền trên người anh tạo nên một sự tương phản rõ rệt với nhà kho tồi tàn này.
Anh khẽ cười, giọng nói nhàn nhạt: “Cô Ôn, sao lần nào gặp cô cũng thảm hại thế này?”
Ôn Mạn sững sờ.
Cô từ từ quay đầu, nhìn thấy Hoắc Thiệu Đình đang bước về phía mình… Cùng lúc đó, vô số tiếng còi báo động từ bốn phía vang lên.
Giây phút này, cô chưa bao giờ thấy biết ơn anh đến thế!
You cannot copy content of this page
Bình luận