Chương 2:
13/02/2025
Chương 3:
13/02/2025
Chương 1:
13/02/2025
Chương 4:
13/02/2025
Chương 5:
13/02/2025
Chương 6:
13/02/2025
Chương 7:
15/02/2025
Chương 8:
15/02/2025
Chương 9:
15/02/2025
Chương 10:
15/02/2025
Chương 12:
15/02/2025
Chương 11:
15/02/2025
Chương 13:
18/02/2025
Chương 14:
18/02/2025
Chương 15:
18/02/2025
Chương 16:
18/02/2025
Chương 17:
18/02/2025
Chương 18:
18/02/2025
Chương 19:
18/02/2025
“Trông đáng sợ lắm sao?”
Hoàng hậu nhìn ta, giọng nói nhẹ nhàng mà bình thản.
Ta bước đến ngồi xuống bên giường nàng ấy.
“Hoàng hậu nương nương triệu thần thiếp đến là muốn thần thiếp ở lại hầu bệnh?”
Hoàng hậu phất tay cho cung nhân lui xuống, sau đó mới nhìn ta, chậm rãi nói: “D@o phi, ngày lành của ngươi sắp đến rồi.”
Ta nhìn Hoàng hậu, trong đầu lóe lên một khả năng, nhưng lập tức lắc đầu.
Không thể nào, Hoàng thượng không thể nào ra tay với Hoàng hậu.
Thấy sắc mặt ta, Hoàng hậu bật cười: “Đừng đoán bừa, không phải Hoàng thượng hạ độc hại bản cung, mà là bản cung tự chọn cái c.h.ế.t này.”
Ta kinh ngạc nhìn Hoàng hậu, sau đó bỗng chốc hiểu ra.
“Ngươi muốn bảo toàn Lăng gia?”
Hoàng hậu cười: “Bản cung đã nói rồi, ngươi quả thật rất thông minh.”
“Hiện tại, Từ gia và Tống gia đều đã bị diệt trừ, Lăng gia tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu cuối cùng của Hoàng thượng.”
“Hoàng thượng nâng đỡ đệ đệ ngươi cùng một số tướng lĩnh khác, rõ ràng đã sinh lòng cảnh giác với Lăng gia. Bản cung lại đang nắm giữ hai vị Hoàng tử của Hoàng thượng, người tất nhiên phải kiêng kỵ chúng ta.”
Ta không lên tiếng, dù rằng những điều này, ta đã sớm nhìn thấu.
Hoàng hậu nắm lấy tay ta, nhẹ giọng nói: “Bản cung rất ngưỡng mộ ngươi.”
“Người ngoài đều cho rằng bản cung là đích nữ Lăng gia, sinh ra đã định sẵn là Hoàng hậu, nhưng thực chất bản cung chưa từng mong muốn điều này. Bản cung chỉ mong được Hoàng thượng yêu thích mà thôi…”
“Bản cung mến mộ Hoàng thượng từ khi mới mười ba tuổi. Khi phụ thân giúp người đoạt lấy ngôi vị, bản cung vui mừng đến mấy đêm không ngủ được.”
“Đến khi bản cung như nguyện trở thành Hoàng hậu, bản cung mới phát hiện ra… Hoàng thượng không hề vui vẻ.”
“Sau đó, khi Từ gia và Tống gia lần lượt đưa nữ nhân vào cung, bản cung hiểu vì sao Hoàng thượng không vui. Vì ngoại thích quá lớn mạnh, người không thể thi triển hoài bão của mình.”
“Bản cung biết bản thân có thể mang thai, nhưng bản cung lại chủ động uống tuyệt tử dược… Không chỉ bản cung, ngay cả nữ nhân của Tống gia và Từ gia cũng không thể hoài thai.”
Hoàng hậu nói xong, ta lặng lẽ lắng nghe, cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và tiếc nuối trong lòng nàng ấy.
Bỗng nhiên, nàng ấy nghiêm mặt nhìn ta: “Bản cung biết ngươi không yêu Hoàng thượng, nhưng xin ngươi… hãy tiếp tục lừa dối người, có được không?”
Ta gật đầu.
Hoàng hậu có thể nhìn thấu, e rằng Hoàng thượng cũng đã sớm nhận ra.
Nhưng người chưa bao giờ vạch trần, vậy thì vở kịch này cứ tiếp tục diễn, cả đời cũng không phải không được.
Thấy ta gật đầu, dường như Hoàng hậu đã đạt được tâm nguyện, cả thân thể bắt đầu trở nên mê man.
“Đời này của bản cung có hai điều không cam lòng…”
“Thứ nhất là không thể sinh cho Hoàng thượng một Hoàng tử. Có lẽ nếu bản cung và người có một hài tử, người sẽ yêu thương bản cung…”
“Điều tiếc nuối thứ hai… chính là đã yêu Hoàng thượng…”
Nói xong câu ấy, Hoàng hậu nhắm mắt lại, hoàn toàn yên giấc nghìn thu.
33.
Hoàng hậu băng hà, Hoàng thượng tự nhốt mình trong ngự thư phòng suốt ba ngày, không cho bất kỳ ai quấy rầy.
Đến ngày thứ tư, ta nắm tay hai vị Hoàng tử, đẩy cửa bước vào.
Hoàng thượng ngồi đó, dáng vẻ tiều tụy, cả người chìm trong sự tịch mịch.
Ta chậm rãi tiến đến, ôm lấy người: “Hoàng thượng, xin người bảo trọng long thể.”
“Trẫm biết tình ý của Hoàng hậu dành cho trẫm, nhưng trẫm…” Nói đến đây, Hoàng thượng nghẹn lời, không thể nói tiếp được nữa.
Ta chỉ im lặng ôm lấy con người đang yếu đuối trong khoảnh khắc này.
Một hồi lâu sau, Hoàng thượng cất giọng khẽ khàng: “Trẫm… chỉ còn lại nàng thôi.”
Ta nhẹ nhàng đáp lại: “Thần thiếp sẽ ở bên Hoàng thượng cả đời, thần thiếp cũng sẽ yêu người cả đời!”
…
Một tháng sau, đại điển sắc phong Hoàng hậu diễn ra.
Hoàng thượng nắm tay ta, từng bước từng bước tiến lên bậc thềm của Huyền Vũ điện, toàn thể văn võ bá quan nhất tề cúi lạy.
Hoàng thượng siết chặt lấy tay ta, thanh âm kiên định: “D@o Nhi! Đây là thiên hạ của trẫm và nàng!”
Ta khẽ mỉm cười, nhẹ giọng đáp lại: “Thần thiếp và Hoàng nhi mãi mãi ở bên người.”
Giây phút đó, ta bỗng nhận ra — mình yêu Hoàng thượng.
Mà tình yêu này, là trọn một đời.
Toàn văn hoàn.
You cannot copy content of this page
Bình luận