Danh sách chương

Chương 1: Dị Thế Giới vĩnh viễn thay đổi tam quan

02/05/2025

Chương 2: Ngươi cứ giả vờ đi

02/05/2025

Chương 3: Ngươi tưởng mình là Vô Tình sao?

02/05/2025

Chương 4: Boss là tên khốn đổi trắng thay đen

02/05/2025

Chương 5: Ai với hắn là người yêu?

02/05/2025

Chương 6: Ai muốn cùng ngươi làm chuyện đó?

02/05/2025

Chương 7: Quả nhiên có nhu cầu sinh lý

02/05/2025

Chương 8: Ngươi ghê tởm ta, ta ghê tởm ngươi

02/05/2025

Chương 9: Ta sẽ không phụ trách

02/05/2025

Chương 10: Boss không phải là sủng vật

02/05/2025

Chương 11: Dăm bông cũng là đồ vật quan trọng

02/05/2025

Chương 12: Lý do ngày đó mà cô chưa biết

02/05/2025

Chương 13: Boss là tên biến thái

02/05/2025

Chương 14: Cho ta một bát canh của vợ người

02/05/2025

Chương 15: Da mặt dày cứu vớt thế giới

02/05/2025

Chương 16: Tâm tình không tốt liền đánh Boss

02/05/2025

Chương 17: Những yêu hận đó đều không cần để ý nữa

02/05/2025

Chương 18: Nhóc con ngẩn người đi theo

02/05/2025

Chương 19: Vấn đề lớn nhất vẫn là phòng tiểu nhân

02/05/2025

Chương 20: Tới đây bắt nạt người

02/05/2025

Chương 21: Dùng xong một lần liền vứt

02/05/2025

Chương 22: Hôm nay vẫn như cũ bị khinh phụ

02/05/2025

Chương 23: Đến đây nào!

02/05/2025

Chương 24: Lại tới một cái mục tiêu mới

02/05/2025

Chương 25: Thiếu người tài giỏi thì không được

02/05/2025

Chương 26: Thanh mai trúc mã

03/05/2025

Chương 27: Đúng vậy ngươi là nhất, ngươi thật tuyệt vời

03/05/2025

Chương 28: Cảnh tượng chưa từng thấy

03/05/2025

Chương 29: Tô thúc thúc tốt, thúc thúc hẹn gặp lại

03/05/2025

Chương 30: Cướp quái là không thể nào

03/05/2025

Chương 31: Chiếm tiện nghi sẽ bị đánh đấy

03/05/2025

Chương 32: Chết cũng nghĩ đừng trốn

03/05/2025

Chương 33: Ngươi là bằng hữu của ta

04/05/2025

Chương 34: Muốn ôm một cái không

04/05/2025

Chương 35: Biết làm ấm giường cầu bao nuôi

04/05/2025

Chương 36: Cùng ở với người kia

05/05/2025

Chương 37: Cái gì P

05/05/2025

Chương 38: Cái gì mà đầu giường đánh nhau

05/05/2025

Chương 39: Dưới ánh trăng

06/05/2025

Chương 40: Bỏ trốn dưới đêm trăng

08/05/2025

Tận thế: Cõng Boss đến hạn cuối

Chương 18: Nhóc con ngẩn người đi theo

Chương trước

Chương sau

Trong trạm xăng rộng lớn như vậy, vang vọng tiếng khóc của một đứa trẻ. Âm thanh ấy đan xen với tiếng mưa rơi bên ngoài, hòa thành một giai điệu khiến người nghe cũng thấy lòng chua xót.

“Ba ba… Mẹ ơi…”

Cả người đầy xăng và máu, Nhậm Cường lặng lẽ đi đến bên đứa bé đang nức nở, vươn tay đặt lên đầu nó, nhẹ nhàng xoa xoa, khẽ nói điều gì đó. Trong khoảnh khắc ấy, tiếng mưa như lớn hơn, Lưu Lỗi cũng phối hợp mà gầm lên một tiếng dữ dội. Thế nên Hạ Hoàng Tuyền căn bản không nghe rõ Nhậm Cường đã nói gì, nhưng tiếng khóc của đứa trẻ cuối cùng cũng dần dần ngừng lại.

Cô không tận mắt nhìn thấy Nhậm Cường chết đi. Có lẽ, đó cũng là một dạng kiêu ngạo sau cùng của người đàn ông ấy. Cô vẫn còn nhớ rõ, trước khi rời đi, hắn quay sang phía Lưu Lỗi, nói một câu: “Xin lỗi, Lỗi Tử, suýt nữa quên mất ngươi.”

Sau đó, hắn dùng con dao găm mà La Hiểu Ngọc để lại, hoàn toàn giải thoát con quái vật từng là bạn mình kia. Tiếp đó, hắn cầm lấy một cây dù, hướng bọn họ mỉm cười, rồi quay lưng bước vào màn mưa xối xả.

Sáng sớm hôm sau, hai người bắt đầu chuẩn bị rời đi.

Trong lòng Hạ Hoàng Tuyền có chút phiền muộn — rõ ràng chỉ qua một đêm mà thôi, vậy mà lại xảy ra quá nhiều chuyện như vậy.

“Sao vậy? Không ngủ ngon à?”

Cô mệt mỏi liếc nhìn Thương Bích Lạc: “Chỉ có loại người vô tâm vô phổi như ngươi mới có thể ngủ ngon thôi đấy.”

“Kỳ thật, ta cũng rất đau lòng đó.”

“……”

Hạ Hoàng Tuyền giật giật khóe mắt, không khách khí mà đưa tay nhéo mạnh gương mặt hắn:

“Ngươi nói câu đó thì ít nhất trước tiên hãy thu lại nụ cười trên mặt cho ta cái đã!”

“Nhậm Cường từng nói là làm ngươi đừng bắt nạt ta đấy.”

Boss đúng là Boss, cho dù bị véo đến mặt méo mó vẫn có thể cố giữ nụ cười — tuy rằng nó đã hoàn toàn biến dạng.

“Vậy mà ngày hôm sau ngươi đã đổi ý rồi, không tốt lắm đâu?”

Đừng nhắc đến chuyện tối qua còn đỡ, vừa nhắc tới là Hạ Hoàng Tuyền lại càng tức:

“Nói nhảm! Tối qua chỉ có mỗi ngươi nói ‘được’ thôi đấy! Ta từ đầu tới cuối chưa từng đồng ý bất cứ chuyện gì cả!”

Thương Bích Lạc bày ra vẻ mặt khổ não mà thở dài:

“Nữ nhân a… thật đúng là tên gọi của dối trá.”

“Câm miệng!”

Không ổn rồi, cái tên này càng ngày càng mặt dày, cũng càng ngày càng biết cách hành hạ thần kinh cô, đáng ghét thật sự!

“Suỵt.”

Thương Boss vậy mà còn ra hiệu cho cô im lặng. Hạ Hoàng Tuyền nhìn về phía cậu bé đang ngủ say cạnh hắn, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó mới chịu rút tay lại.

Đêm qua Tiểu Chân vừa khóc vừa ngủ thiếp đi. Hạ Hoàng Tuyền dùng chăn bọc kỹ nó lại, rồi đặt xuống vị trí ban đầu của mình. Còn bản thân thì tạm tìm một chỗ khác chấp nhận qua đêm. Nói thật, cô không giỏi chăm sóc trẻ con, hơn nữa Thương Bích Lạc thứ này ngoài ăn và ngủ ra thì cũng nên làm chút việc nghiêm chỉnh đi chứ. Thế là trách nhiệm “trông con” được đẩy cho hắn — cái cảm giác kiểu như hiền thê lương mẫu trong màn đêm đen thẳm này, rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?

Bất quá… Hạ Hoàng Tuyền nhìn về phía khuôn mặt non nớt đang ngủ say của nam hài, ánh mắt trong khoảnh khắc trở nên dịu dàng, một câu liền theo bản năng thốt ra:

“Bất luận là thế giới nào, hài tử đều là hy vọng.”

“A…” Thương Bích Lạc nhẹ nhàng bật cười, “Ngươi cũng muốn trở thành Nhậm Cường sao?”

“Sao có thể chứ?” Hạ Hoàng Tuyền đáp, “Ta chính là ta, vĩnh viễn không thể trở thành loại người như hắn, dù có cố gắng thế nào cũng không đạt được. Nhưng mà, ta cũng có những chuyện mà bản thân có thể làm được.”

Thương Bích Lạc gương mặt bình lặng, nhưng ánh mắt thì dần trở nên thâm sâu. Cô chắc chắn không biết, khi mình nói những lời ấy, trên khuôn mặt lại vừa mang theo vẻ ngây thơ thuần khiết của một đứa trẻ, vừa toát lên sự kiêu hãnh của một kỵ sĩ trở về sau chiến thắng.

Tuy ngoài miệng nói rằng “Ta không thể trở thành người khác”, nhưng thật ra lại giống như đang tuyên bố với cả thế giới: “Không ai có thể thay đổi được ta, cho dù thế giới có thay đổi ra sao, ta vẫn là chính ta.”

Thật thuần khiết, thật kiêu ngạo. Khiến người khác không chỉ muốn xem thử cô có thể thực hiện lời hứa đó không, mà còn nhịn không được muốn phá vỡ sự kiên định ấy, để khiến cô… chìm vào trong cảm xúc…

“Bốp!”

Trên đầu đột nhiên bị gõ một cái cắt ngang dòng suy nghĩ của Thương Bích Lạc. Hắn ngẩng đầu, vừa lúc thấy Hạ Hoàng Tuyền nghiêng đầu, nở nụ cười lạnh nhìn hắn, trong miệng lộ ra hai chiếc răng nanh sắc bén:

“Còn dám loạn tưởng, ta đánh ngươi tin không?”

“……” Không phải vấn đề có tin hay không, mà là — ngươi đã đánh rồi còn hỏi?

“Đừng hiểu lầm, ta không biết đọc tâm, nhưng vừa rồi toàn thân nổi da gà, cho nên chắc chắn là ngươi có ý nghĩ xấu!”

“…… Dù ta cái gì cũng chưa làm, thì đều là ta sai chứ gì?”

“Ồ?” Hạ Hoàng Tuyền làm ra vẻ ngạc nhiên, “Chỉ số thông minh của ngươi khi nào lại cao như vậy hả?”

“Ngươi tính dùng cái gì để di chuyển trên đường?” Không chịu nổi hiện trạng bị vùi dập, Thương Bích Lạc dứt khoát đổi đề tài.

“Cái gì xe?”

“Chiếc xe việt dã kia chẳng còn lại bao nhiêu vật tư.”

“Hmm…”

Hoàng Tuyền cô nương xoa cằm suy nghĩ một lúc, rồi chạy đến phía sau xe tải, mở thùng xe ra. Bên trong còn không ít vật tư — xăng, gạo, chăn đệm… bỏ thì tiếc lắm, tiếc lắm!

Linh quang chợt lóe lên trong đầu cô, cẩn thận đánh giá kích thước của xe tải, lại quay đầu nhìn chiếc xe việt dã, âm thầm gật đầu, trong lòng đã hạ quyết tâm.

Sau khi sửa soạn lại vật tư xong, cô lại chạy về phía chiếc xe việt dã, hỏi:

“Dựa theo tải trọng của xe tải, có thể chứa được chiếc xe này không?”

“…… Về lý mà nói thì được, nhưng ngươi định ——”

Lời của Thương Bích Lạc còn chưa nói hết, thân thể đã đột nhiên nhẹ bẫng, tầm nhìn bỗng chốc nâng cao. Nếu giờ phút này Hạ Hoàng Tuyền nhìn hắn, nhất định sẽ rất hài lòng — bởi vì Boss cư nhiên ngơ cả mặt! Thật sự không trách hắn được, người bình thường ai mà không khiếp sợ cơ chứ?

Tuy biết rõ cô có sức mạnh lớn hơn người thường, nhưng dùng tay không để nhấc bổng chiếc xe việt dã đầy vật tư… cũng quá khoa trương rồi đi?!

Sự thật là, bản thân Hạ Hoàng Tuyền cũng hơi bất ngờ. Lúc mới đến thế giới này, vì không kiểm soát được sức mạnh mà cô đã chịu không ít đau khổ. Sau một thời gian luyện tập, cô mới học được cách điều chỉnh, dần dần cũng quen dùng một phần nhỏ sức thôi, chứ chưa từng thử dốc toàn lực.

Vì thế, vừa rồi trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, cô chỉ ôm tâm thái “thử xem sao” mà làm thử… Không ngờ lại thật sự làm được… Không khoa học một chút nào cả!

Cho nên nói, chính cô cũng bị sức mạnh của mình dọa cho hoảng hồn rồi đấy!

Nói đến đây… sớm biết mình mạnh đến vậy thì chém tang thi làm gì, cứ vả bay cả bầy không phải tốt hơn sao?

Bất tri bất giác, cô tựa hồ lại mở ra một cánh cửa mới — từ đây bước lên con đường “quái lực nữ” không lối về…

Mãi đến khi người lẫn xe đều bị ném vào trong thùng xe tải, Thương Bích Lạc mới hồi thần lại. Hắn không thể tin nổi mà quay sang nhìn thiếu nữ đang ngồi bên cạnh đấm nhẹ vai mình. Chỉ thấy cô vừa hành động vừa thì thào than phiền:

“Nặng thật đấy, ngươi không thể ăn ít lại chút sao?”

“……” Không, dù hắn có ăn ít lại thì trọng lượng chiếc xe việt dã cũng chẳng khác gì — khoan đã, sao hắn lại nghiêm túc đi phân tích loại vấn đề này?

Đúng là virus ngu xuẩn thật sự có thể lây lan mà!

Thương Bích Lạc đập trán, cảm thấy bản thân cần một khoảng thời gian yên tĩnh. Nhưng từ khi nào thì Hạ Hoàng Tuyền chịu yên với hắn?

Chỉ thấy cô không chút khách khí mở cửa xe, một tay xách Thương Boss ra ngoài, lắc lắc như lắc thú bông trong tay. Lần đầu tiên hắn hiểu được hàm nghĩa nguy hiểm đằng sau những hành động “vui đùa” của cô. Không nghi ngờ gì, chỉ cần cô vui, bất kỳ lúc nào cũng có thể bóp nát hắn ra từng mảnh.

Thật ra cô cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản là muốn chuyển hắn lên ghế lái của xe tải mà thôi. Dù sao cô cũng không dám lái xe, đừng nói là loại xe tải to như thế này.

Sau khi đặt Thương Bích Lạc xong, cô lại quay về thùng xe, rất cẩn thận ôm lấy cậu bé vẫn đang ngủ say. Lý do đơn giản thôi: khi xe chạy, thùng xe phải đóng kín, bên trong tối om như mực.

So với điều đó, ghế lái dù có không thoải mái để ngủ, ít ra khi tỉnh dậy, cậu bé sẽ nhìn thấy… một khoảng sáng.

Lời tác giả muốn nói:

Trước tiên nói rõ, cậu bé sẽ không chiếm quá nhiều chương đâu, chắc chương sau là có thể giải quyết xong rồi, sẽ không trở thành thành viên cố định trong đội, nên các bạn thân yêu không cần lo lắng nhé!

Chương này là sân khấu riêng của Boss xDDD và còn nữa…

Không sai, hôm nay Boss cũng đã cố gắng “spam” đấy nhé ~

Hết Chương 18: Nhóc con ngẩn người đi theo.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Thuhien10

    Mọi người thấy đoạn nào chưa ổn thì bình luận để mình sửa lại nhé

Trả lời

You cannot copy content of this page