“……” Thiếu niên tóc bạc dài nằm rạp giữa làn khói súng và cát bụi, mũi vẫn vương mùi thuốc súng. Hắn thở hổn hển, đôi mắt chưa từng một lần nhắm lại.
Thiếu niên mắt hồ ly đứng phía xa, cúi đầu nhìn người bị gió cát vùi nửa thân dưới mặt đất.
Cậu không đưa tay ra giúp, nhưng vẫn lặp lại một lần nữa:
“Nếu muốn sống, thì trèo lên đi.”
“—— Lên.” Hắn nói.
—
Từ nơi xa xăm, vài khung hình vụn vỡ như đoạn phim bị xé vụn lướt qua. Điếu thuốc trong tay Gin đã cháy gần hết, hắn dứt khoát dập tắt.
Gương mặt hắn gần như không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ có khóe môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt. Hắn liếc nhìn Asahi Yuaki, giọng nói khàn khàn:
“…… Thật thảm hại.”
Asahi Yuaki:?
Thật ra thì cậu cũng hơi tức.
Ai lại nói chuyện kiểu đó chứ!
Đúng là cậu có lỗi, đụng vào xe người ta là thật, nhưng cũng đâu phải cố ý. Cậu cúi đầu định lấy trái dưa hấu ra xin lỗi, ai ngờ lại bị mỉa mai một câu “Thảm hại”.
Đám nhà giàu các người, đừng tưởng có chút tiền dơ bẩn là muốn nhục mạ ai thì nhục mạ!
Asahi Yuaki trừng đôi mắt hồ ly, ánh mắt màu vàng kim ánh lên ánh sáng rực rỡ. Nhưng có vẻ vì vừa mới trải qua cú sốc adrenaline kịch liệt, lại thêm vết thương chảy máu và tâm trạng phẫn nộ, nên trước mắt cậu tối sầm, suýt nữa ngã nhào về phía trước.
May là phản ứng cậu nhanh, kịp thời chống tay xuống đất nên không đập mặt xuống.
Người đàn ông tóc bạc vẫn đứng im bên cạnh chiếc Porsche, không hề bước đến gần. Trên gương mặt hắn không chút biểu cảm.
Đôi mắt màu xám xanh lướt qua một cách lạnh nhạt, môi khẽ mấp máy, thản nhiên thốt ra một câu:
“—— Lên.”
……
Asahi Yuaki đang cố rút quả dưa hấu ra, nghe thấy lại bị thúc giục, suýt nữa muốn khóc.
Dưa hấu quân ơi, mày cố lên chút coi! Đừng để tao mất mặt!
Cậu nghiến răng, dồn sức lấy đà, cuối cùng cũng rút được quả dưa hấu như thể bị dính chặt khỏi dây leo!
Vì quán tính, suýt chút nữa cậu ngã ngửa. May mà thân thủ linh hoạt, cậu thuận thế nhảy bật dậy.
…… Thành công rồi!!!
Asahi Yuaki ôm quả dưa hấu mà mình vất vả hái được, suýt nữa xúc động đến rơi nước mắt. Cậu gõ gõ vỏ dưa, nghe tiếng vang chắc nịch, trong lòng vô cùng đắc ý.
Hoàn hảo! Đây chắc chắn là món quà xin lỗi tuyệt vời nhất! Dùng để bồi thường vụ va quẹt xe thì còn gì thích hợp hơn?
Đừng hòng sỉ nhục tôi chỉ vì có tiền ——
Asahi Yuaki ngẩng đầu, ưỡn ngực, hai tay nâng quả dưa lên trước ngực, trịnh trọng đưa ra:
“Dưa ngon nè!”
Ngay khoảnh khắc Asahi Yuaki tiến lại gần, Gin lập tức cảnh giác. Đặc biệt là lúc Asahi giơ tay, khí thế hắn bỗng dưng căng thẳng như sắp ra tay.
Tay trái của hắn lặng lẽ đặt lên một bên áo khoác, ngón tay khẽ cong như đang sẵn sàng rút ra vũ khí giấu bên trong.
Dù biết tình trạng thương tích của người trước mặt, Gin chưa bao giờ mất cảnh giác. Đôi mắt dài hẹp màu xanh rêu nheo lại, dán chặt vào từng cử động, toàn thân như cung giương sẵn sàng phát động.
—— Đó là bản năng được mài dũa qua bao nhiêu trận giết chóc, cũng là phản ứng tự nhiên khi đối đầu với kẻ ngang tầm.
Nhưng Asahi Yuaki không rút ra thứ gì quen thuộc, không vũ khí, không mưu mẹo. Tất cả những gì cậu đưa ra chỉ là… một quả dưa hấu.
Cử chỉ của thiếu niên mắt hồ ly thoải mái, nét mặt hồn nhiên.
“……” Gin không đáp lời. Ánh mắt hắn dừng lại trên quả dưa trong ngực đối phương.
Đúng là một quả dưa hấu — theo mắt thường thì là thế.
Nhưng không thể hoàn toàn tin vào mắt người. Rất nhiều thứ trên đời đều có thể ngụy trang.
Quả dưa này hoàn toàn có thể là cái bẫy được bố trí từ trước, bên trong chứa thuốc nổ điều khiển từ xa, hoặc gắn camera từ xa ghi lại phản ứng của hắn để phát tán lên mạng.
Hàng loạt khả năng hiện lên trong đầu, sắc mặt Gin lạnh như sương, không nói một lời, chỉ lặng lẽ quan sát.
Asahi Yuaki thấy đối phương không nhận lấy, chỉ nhìn chằm chằm, hai giây sau liền có chút hiểu ra: À, chắc là mình đưa dưa hơi đột ngột quá, người ta chưa kịp phản ứng.
Nghĩ vậy, cậu càng thấy có lý. Dù sao thì lúc nãy cậu cũng bẻ đại một trái ở ven đường. Mà đã là dưa ven đường thì thường chưa chín, ăn dở, giá lại rẻ bèo.
Cầm trái dưa đó xin lỗi, lại chẳng nói lời nào, chẳng khác nào lấy cỏ hoang làm quà quý. Có khi người ta nghĩ hắn chẳng có chút thành ý gì cũng nên!
“…… Không phải dưa sống đâu, dưa chín thật đó. Tôi chứng minh cho anh xem.” Asahi Yuaki lầm bầm.
Nói rồi, cậu ngồi xổm xuống, hai tay nâng quả dưa hấu, căn lực và góc độ thật chuẩn, đập xuống đất một cái!
“Bộp!” — Quả dưa nứt ra, âm thanh vang giòn vang lên. Hương dưa ngọt lịm lan tỏa, làn sương mỏng màu hồng nhạt bốc lên dưới ánh mặt trời.
Chỉ cần ngửi mùi thôi, Asahi Yuaki đã biết: Chuẩn dưa chín rồi!
Khóe môi cậu cong lên, liền kéo hai tay bẻ mạnh theo đường nứt của dưa.
“Rắc” một tiếng, quả dưa hấu tròn vo tách làm hai, để lộ phần ruột bên trong đỏ au mọng nước ——
Một nửa gần phía Asahi là dưa chín mọng nước đỏ rực, còn nửa kia — gần phía Gin — lại là… dưa sống trắng bệch.
Asahi Yuaki: ……?
Không phải chứ, sao lại thành dưa âm dương thế này?!
Cậu cực kỳ sốc. Một quả dưa mà chín đúng nửa bên, còn nửa bên sống nguyên, cũng quá sức hoang đường rồi!!
Lẽ nào… đây là cách dưa hấu quân biểu đạt sự “âm dương quái khí” của mình? Một quả dưa mà cũng biết châm biếm?
“Xin lỗi nha xin lỗi nha, quả dưa này chắc là đang dỗi một chút.” Asahi Yuaki lặng lẽ gộp hai nửa lại, ngẩng mặt cười, “Đợi tôi chút, để tôi chọn lại cho anh một quả thật sự chín đều.”
Gin khẽ nhướng mày, ánh mắt vẫn dừng lại trên quả dưa. Nhưng điều hắn chú ý không phải là chuyện dưa âm dương, mà là thứ bên trong nó.
Đây là dưa hấu thật, hay chỉ là ngụy trang?
Mắt có thể đánh lừa con người, nhưng nếu kết hợp thêm thính giác, khứu giác và các giác quan khác, thì vẫn có thể đưa ra phán đoán gần đúng với sự thật.
Gin vốn là kẻ thông minh, hắn cảnh giác nheo mắt nhìn chằm chằm vào quả dưa, cuối cùng đưa ra được kết luận: Người trước mặt thật sự muốn tặng hắn dưa hấu, không có ý đồ gì khác.
Gin: “…”
Hắn trầm mặc.
Asahi Yuaki nhận ra ánh mắt người kia vẫn luôn dừng lại trên quả dưa trong tay mình, liền dè dặt lên tiếng thăm dò:
“Nếu anh không ngại… tôi có thể tặng anh nửa quả dưa đã chín này?”
Nói đến đây, cậu như chợt nhớ ra điều gì đó, giọng điệu bỗng trở nên tự tin hơn một chút, cười cười giới thiệu:
“Dưa này ăn ngon lắm, không độc, không ô nhiễm, hoàn toàn sạch sẽ. Bao ngọt, nếu ăn không ngọt thì không cần trả tiền! Tôi cũng thường xuyên hái ăn, đến giờ vẫn còn sống khỏe mạnh nè.”
Câu cuối cùng như chạm đến một điểm nào đó, khiến yết hầu của Gin khẽ động, phát ra một tiếng cười khẽ.
Tiếng cười quá ngắn, không thể phân biệt được mang theo cảm xúc gì, chỉ có thể mơ hồ nhận ra chút trào phúng từ nét mặt lạnh lùng kia.
…Vẫn còn sống khỏe mạnh đến giờ sao? Với một kẻ không hiểu rõ chân tướng thì quả thật là như thế.
Asahi Yuaki không hề hay biết mình đã sớm trở thành con chuột bạch chạy trên đường băng được định sẵn, dù có cố hết sức tiến về phía trước, cũng chỉ là đang góp vui cho một trò diễn mà chủ nhân đã bày ra.
Tuy nhiên… Ánh mắt Gin lại lần nữa liếc xuống quả dưa trong tay thiếu niên mắt hồ ly. Hắn dường như cảm thấy, người này không hẳn đã đi theo con đường được vạch sẵn ấy.
“…”
Hắn thu lại ánh nhìn, lần nữa chăm chú quan sát Asahi Yuaki — kỹ càng hơn một chút.
Tại khoảnh khắc đó, trong đầu Gin thoáng hiện lại một đoạn đối thoại trong quá khứ.
Trong ấn tượng của hầu hết các thành viên tổ chức, thiếu niên mắt hồ ly là một kẻ mơ hồ như bóng ma — nghe đồn là “kẻ đó”, người mà ai cũng biết đến nhưng không mấy ai thật sự thấy mặt hay biết tên.
Chỉ có vài từ khóa ít ỏi dùng để miêu tả: bí ẩn, hiệu suất cao, tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ 97%, là bài tẩy trong số các tinh anh.
Gin thuộc số ít người biết được tên thật và diện mạo của cậu ta. Bởi vì hắn từng quen biết từ sớm, lại không ít lần cộng tác cùng người này trong các nhiệm vụ sau đó.
Asahi Yuaki dường như có chút khác người, không giống như được huấn luyện từ cùng một hệ thống tiêu chuẩn. Mỗi khi cầm lên hay thấy món đồ gì, điều đầu tiên cậu làm là… lật xem hướng dẫn sử dụng.
Cậu đặc biệt có hứng thú với những thứ trong các nhiệm vụ bình thường chẳng ai để ý tới — ví dụ như… máy làm bánh mì tốc độ cao.
Gin từng chứng kiến cảnh cậu ta trong một buổi chiều yên tĩnh, ngồi nghiên cứu máy làm bánh mì trong phòng an toàn, bên cạnh là một chồng tờ hướng dẫn sử dụng xếp thành tháp.
Lúc đó, tổ chức đang ráo riết truy tìm tung tích của đặc vụ phản bội có mật danh [Dạ Oanh], Gin và Asahi Yuaki cũng được điều đến thực hiện nhiệm vụ thu thập manh mối nằm vùng liên quan đến người này.
Yêu cầu rất gấp, nhưng Asahi Yuaki lại dành hẳn buổi trưa để nghiên cứu cách làm bánh mì tốc độ cao.
Trong mắt Gin, chàng trai có đôi mắt hồ ly này quả thực là một nghịch lý sống.
Phần lớn thời gian cậu đeo mặt nạ, đối xử với người khác lạnh nhạt, xa cách. Thế nhưng khi tiếp xúc gần, cậu lại toát ra vẻ chân thành, nhiệt tình và hoạt bát.
Cậu làm việc dứt khoát, nhanh gọn, khi ra nhiệm vụ thì chính xác và tàn nhẫn, nhưng thỉnh thoảng lại để lộ sự mềm yếu không nên có trong một vài chuyện.
—— Giống như lấy một người trưởng thành và một đứa trẻ, rồi trộn lẫn vào làm một.
Hôm đó, Gin với giọng đầy mỉa mai, tiếp nhận Asahi đang luống cuống như sắp phun ra cả tâm tư, hoàn toàn không quan tâm đến nhiệm vụ mà cậu ta đang nói, tiện thể buông ra một câu châm chọc.
Nghe vậy, chàng trai mắt hồ ly liền ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:
“Sao anh biết trước đó tôi làm trắc nghiệm tâm lý trên mạng, kết luận là tôi vẫn còn là một đứa trẻ? Nhìn tôi mà xem, bản chất linh hồn chính là một đứa trẻ mà.”
Gin: “Ai hỏi cậu chuyện đó?”
Hắn lộ vẻ không tin nổi, châm biếm:
“Bỏ qua khả năng chiến đấu và đấu trí, trình độ hiểu biết của cậu thật đúng là trẻ con… Có lẽ nên nhét đầy đầu cậu mấy thứ thường thức mới được.”
“Không liên quan đến biết nhiều hay ít.” Thanh niên mắt hồ ly đáp, “Dù có nhét đầy đầu tôi mấy thứ đó, bản chất cũng không thay đổi.”
“Mỗi người khi đối mặt với thế giới lần đầu đều là một đứa trẻ.” Cậu quay đầu đi, như đang cố ý suy nghĩ thêm vài giây, “Làm trẻ con cũng tốt thật. Vì trẻ con sẽ vứt hết phiền não ra sau đầu, chỉ nghĩ làm sao sống vui vẻ từng ngày.”
Gin chẳng hứng thú với loại đề tài vô nghĩa này, nhưng người trước mặt cứ nói tiếp khiến hắn lơ đãng nghe thêm một câu:
“Nếu có ngày tôi quên hết mọi thứ, vứt sạch quá khứ, trở thành một trang giấy trắng —— tôi nghĩ, tôi sẽ là một đứa trẻ.”
—
Một đứa trẻ sao?
Nghe giống… đồ ngốc hơn.
Gin liếc nhìn cậu trai đang ôm trái dưa, khó hiểu vì sao trong lòng lại nảy sinh một chút ý cười.
Chỉ là nụ cười đó, khó nói là vì Asahi Yuaki, hay là vì người phía sau bức màn — con quạ đen đã từng đặt “kỳ vọng lớn” vào cậu… Con đường mà người đó muốn Asahi đi, có lẽ ngay từ đầu đã không tồn tại.
Gin chuyển tay nghịch bật lửa, không phải để châm thuốc, chỉ “lạch cạch” bật lên rồi buông ra, ngón tay cứ thế lặp lại.
Ngọn lửa màu xanh nhạt lập lòe theo gió, chập chờn không dứt.
Hắn cuối cùng không nói gì, cũng không định chia sẻ những suy nghĩ trong đầu với bất kỳ ai.
Gin hơi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo, chẳng buồn đáp lời Asahi Yuaki, càng không có ý nhận lấy trái dưa — dù là một trái, hay nửa trái, chín hay sống.
Asahi Yuaki vẫn ôm trái dưa trong tay, liếc thấy người đàn ông tóc dài màu bạc đang mở cửa chiếc Porsche, dường như định rời đi.
Hả? Sao lại không nhận?
Cậu trợn tròn mắt kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên cậu thử “bán dưa” — dù là kiểu nhận lỗi không lấy tiền, nhưng cũng coi như lần đầu ra mắt sản phẩm, sao lại thất bại ngay từ đầu như vậy? Thật quá xui xẻo mà!
“Chờ đã!” Asahi Yuaki vội vã bước lên nửa bước, có chút nôn nóng muốn nói thêm vài câu, mong có thể thuận lợi đưa trái dưa ra ngoài, coi như khởi đầu suôn sẻ cho sự nghiệp “quảng bá sản phẩm”.
Gần đây cậu cũng đã đọc kha khá sách marketing, biết mấy tiểu xảo để thu hút khách hàng kiểu một, hai, ba bước.
Những mẹo liên quan đến giá cả thì có thể bỏ qua (Asahi không nghĩ người giàu lái Porsche sẽ quan tâm đến tiền), hơn nữa lần này cậu còn đang tặng dưa để xin lỗi cơ mà!
Trong các chiêu thức còn lại, có một cái là tạo mối quan hệ thân quen, làm thân để kéo gần khoảng cách giữa hai bên.
Nhưng mà làm thân kiểu gì đây? Thường thì chiêu “đồng hương” dễ xài nhất, nhưng cậu hoàn toàn không biết người trước mặt là người vùng nào — nhìn sao cũng chẳng đoán ra nổi.
You cannot copy content of this page
Bình luận