Danh sách chương

Ôn Mạn hít một hơi thật sâu để kìm nén cảm xúc.

Cô nói với Hoắc Minh Châu: “Sau này đừng đến tìm tôi nữa. Không phải ai cũng có nghĩa vụ phải tô điểm cho câu chuyện tình yêu của cô đâu.”

Hoắc Minh Châu từ bé đã được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chưa bao giờ bị từ chối như vậy.

Cô ta vẫn bám lấy Ôn Mạn, nhất quyết phải làm cho rõ tại sao Ôn Mạn lại không thích mình.

Cứ thế một trước một sau, hai người đi vào một con hẻm nhỏ.

Ôn Mạn cảm thấy không thể thoát được, cô quay người định đuổi Hoắc Minh Châu đi thì ngay giây tiếp theo, mắt cô mở lớn kinh hãi.

Hoắc Minh Châu bị ai đó từ phía sau quật ngã.

[Chính là nó, vị hôn thê của Cố Trường Khanh.]

[Bắt nó rồi thì không sợ thằng Cố Trường Khanh không đưa tiền!]

[Ở đây còn một con nhỏ nữa, bắt luôn đi, biết đâu cũng có giá.]

Ôn Mạn còn chưa kịp la lên, trước mắt đã tối sầm lại. Cô bị nhét vào một cái bao tải rồi bị lôi lên xe.

Ôn Mạn tỉnh lại.

Xung quanh là một nhà kho bỏ hoang. Cô bị trói vào một chiếc ghế ọp ẹp.

Bên cạnh, Hoắc Minh Châu cũng bị trói tương tự, vừa khóc vừa chửi rủa.

“Các người có biết tôi là ai không?”

“Anh trai tôi sẽ cho các người ngồi tù mọt gông!”

“Mau thả tôi ra!”

Một gã đàn ông gầy như que củi thấy cô ta ồn ào, liền thẳng tay tát một cái thật mạnh.

“Câm mồm! Không thì tao xé quần áo mày bây giờ.”

Hoắc Minh Châu khóc càng to hơn.

Gã que củi cũng không dám làm gì quá đáng, vì nhà họ Hoắc không dễ chọc, đặc biệt là tay luật sư tên Hoắc Thiệu Đình.

Gã ném một chiếc điện thoại cho Hoắc Minh Châu: “Gọi cho thằng bồ của mày, bảo nó chuẩn bị hai mươi triệu, thiếu một xu cũng không được! Còn nữa, bảo nó đến một mình, đừng có giở trò, nếu không thì đừng trách bọn tao độc ác!”

Hoắc Minh Châu sợ hãi.

Cô ta cầm lấy điện thoại, nức nở gọi cho Cố Trường Khanh…

Tại nhà họ Hoắc.

Không khí nặng nề bao trùm. Hoắc Minh Châu bị bắt cóc, Hoắc phu nhân xinh đẹp lo lắng khóc không ngừng.

Hai cha con Hoắc Thiệu Đình và Cố Trường Khanh vẫn luôn chờ điện thoại.

Hoắc lão gia tỏ vẻ bất mãn. Đám côn đồ đó là do Cố Trường Khanh chuốc lấy, chuyện này hắn phải giải quyết cho ra nhẽ.

Chờ khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng điện thoại của Hoắc Minh Châu cũng gọi đến. Trong điện thoại, cô ta khóc nấc lên nấc xuống, mãi mới nói rõ được yêu cầu của gã que củi.

Cố Trường Khanh dịu dàng an ủi cô ta.

Bên kia, Hoắc Minh Châu cuối cùng cũng nín khóc, trong lòng lại dâng lên cảm giác ngọt ngào.

Cô ta biết Cố Trường Khanh rất yêu mình, sẽ không nỡ để cô ta bị tổn thương dù chỉ một chút.

Khi cuộc nói chuyện sắp kết thúc, đầu dây bên kia đột nhiên vang lên một giọng nói run rẩy của phụ nữ: “Đừng đụng vào tôi… Các người đừng đụng vào tôi!”

Bàn tay cầm điện thoại của Cố Trường Khanh run lên. Giọng nói này, anh không thể quen thuộc hơn.

Là Ôn Mạn!

Tại sao cô ấy lại ở cùng với Minh Châu?

Cố Trường Khanh nghĩ đến những bàn tay bẩn thỉu đó có lẽ đang chạm vào người cô, lòng anh sôi lên ý nghĩ muốn giết người!

Nhưng khi anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Thiệu Đình, anh đột nhiên bừng tỉnh!

Hoắc Thiệu Đình tinh ranh đến mức nào, nếu anh để lộ sơ hở, bao công sức bám vào nhà họ Hoắc bấy lâu nay sẽ đổ sông đổ biển!

Cố Trường Khanh vốn là kẻ lòng dạ sắt đá, chính anh cũng biết điều đó.

Anh giả vờ như không biết Ôn Mạn là ai, nói thẳng với bọn bắt cóc ở đầu dây bên kia: “Tôi sẽ mang hai mươi triệu đến. Các người không được đụng vào vị hôn thê của tôi.”

Nói xong câu này, chính anh cũng cảm thấy hoảng hốt.

Cúp điện thoại, Cố Trường Khanh lại nói với ông bà Hoắc: “Lần này là do con sơ suất. Bác trai, bác gái yên tâm, con nhất định sẽ đưa Minh Châu trở về an toàn.”

Hoắc lão gia gật đầu, ông vẫn rất tán thưởng Cố Trường Khanh.

Cố Trường Khanh lái xe rời đi.

Trong biệt thự chỉ còn lại người nhà họ Hoắc.

Hoắc phu nhân tạm thời yên tâm hơn một chút, bà khẽ lau nước mắt, do dự nói: “Ban nãy hình như mẹ có nghe thấy giọng của cô Ôn. Thiệu Đình, con có nghe thấy không?”

Hoắc Thiệu Đình đã cầm lấy chìa khóa xe, giọng nói bình thản: “Con đi theo xem sao.”

Hết Chương 18.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page