Quản Gia Toàn Năng Trong Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 18:

Chương trước

Chương sau

Biết rõ tính cách của mẹ mình, Tạ Lăng Duệ tin chắc bà ta sẽ không để yên chiếc điện thoại cậu đang dùng, nên đã chủ động nhờ người cài vào một phần mềm nhỏ để chặn định vị và theo dõi. 

Mà giờ đây, điều cậu cần làm chính là lấy được điện thoại, rồi gỡ phần mềm đó ra.

Khi nhận lại điện thoại, tim Tạ Lăng Duệ đập thình thịch, cả mặt cũng hơi nóng lên. 

May mà mọi người đều cho rằng cậu đang tức giận, nên không ai nghi ngờ gì.

Tạ Lăng Duệ cầm lấy điện thoại, liếc mắt quan sát đám bắt cóc đang theo dõi mình, sau đó vừa tức tối vừa nói, đồng thời âm thầm dùng một tay gỡ bỏ phần mềm nhỏ kia: “Hay là… các người quay video đi, gửi cho mẹ tôi xem, rồi gửi cho cả ông bà nội tôi nữa.”

Đám bắt cóc nhìn nhau, cảm thấy đây là một ý kiến không tồi.

Tên cầm đầu nhóm bắt cóc lên tiếng: “Gọi điện trước đã, rồi mới quay video.”

Tạ Lăng Duệ nghe xong không nói gì, nhưng trong lòng thì đang vui mừng, ứng dụng nhỏ đã được gỡ bỏ, giờ chỉ cần đợi thời cơ là được.

Tạ Lăng Duệ dùng điện thoại của mình tìm số đầu tiên trong danh bạ, lập tức gọi đi và bật loa ngoài theo yêu cầu của bọn bắt cóc.

“A lô.” Giọng Tạ Vân Mộng vang lên từ điện thoại.

Nghe thấy giọng mẹ mình, Tạ Lăng Duệ lập tức thấy tủi thân, sống mũi cay xè, nước mắt bắt đầu dâng lên trong khóe mắt. 

Nhưng đây không phải lúc để yếu đuối. Cậu chớp mắt mấy cái, rồi gằn giọng khó chịu: “Là con đây.”

“Không phải con bị bắt cóc rồi sao? Sao lại gọi điện được?” Giọng Tạ Vân Mộng trong điện thoại đầy nghi hoặc.

Lúc này Tạ Vân Mộng đang ngồi trong đồn cảnh sát, xung quanh là một nhóm cảnh sát đang túc trực. 

Một cảnh sát bên cạnh đang dò tìm vị trí của Tạ Lăng Duệ, thấy tín hiệu định vị đã bật, liền ra hiệu OK bằng tay, ý bảo đã tìm được vị trí chính xác của cậu.

Giờ chỉ cần kéo dài thời gian thêm một chút nữa là đủ.

“Con nghe bọn họ nói mẹ bảo chúng cứ giết con đi! Con thật sự bị bắt cóc đó, mẹ có biết không hả? Mẹ căn bản chẳng quan tâm gì đến con cả!” Tạ Lăng Duệ bắt đầu lớn tiếng trách móc.

“Chuyện này không phải lỗi của mẹ. Bọn họ đòi tới hai trăm triệu, nếu đưa thật thì nhà mình gần như phá sản.” Tạ Vân Mộng bình tĩnh giải thích.

“Mẹ đang lừa ai vậy? Ông nội nói với con công ty nhà mình có giá trị đến hàng chục tỷ, chẳng lẽ có hai trăm triệu mà cũng không lấy ra nổi?”

“Hàng chục tỷ đó là giá trị thị trường thôi, thực tế dòng tiền có thể xoay xở được chưa đến một trăm triệu. Làm sao có thể trong thời gian ngắn gom được hai trăm triệu tiền chuộc chứ?”

Tạ Lăng Duệ có vẻ bị thuyết phục, liền hỏi tiếp: “Vậy mẹ có thể đưa bao nhiêu?”

“Khoảng năm triệu.” Tạ Vân Mộng đáp.

Nghe thấy con số đó, mấy tên bắt cóc nhìn nhau, cảm thấy mức giá này cũng tạm được, đang định đồng ý…

Thì Tạ Lăng Duệ đột nhiên đứng bật dậy, gào lên không thể tin nổi: “Năm triệu? Tiền tiêu vặt một tháng của con cũng hơn hai trăm triệu đấy! Mẹ chỉ bỏ ra năm triệu để chuộc con thôi à? Trong mắt mẹ con rẻ mạt đến thế sao?!”

Giọng Tạ Vân Mộng trong điện thoại vẫn thản nhiên: “Cũng vì con tiêu quá nhiều đấy. Mỗi tháng vài trăm triệu tiền tiêu vặt, con có biết nhà nào chiều con kiểu đó không? Thật ra, mẹ nói cho con biết luôn… mẹ đang tính nuôi đứa khác rồi.”

Tuy Tạ Lăng Duệ cũng biết lúc này là đang cố kéo dài thời gian, nhưng khi nghe thấy lời của Tạ Vân Mộng, cậu vẫn không kìm được cơn giận, lập tức chất vấn: “Ý mẹ là gì? Mẹ định nói là con có thể bị giết quách cho xong đúng không?!”

“Mẹ không nói vậy. Mẹ nói là… mẹ có thể đưa năm triệu.”

“Con không chấp nhận! Không có hai trăm triệu, thì ít nhất cũng phải năm chục triệu chứ!”

“Giờ mà xuất ra năm chục triệu thì ảnh hưởng rất xấu đến công ty.”

Một câu nói này khiến Tạ Lăng Duệ tức điên lên. 

Từ nhỏ đến lớn, Tạ Vân Mộng toàn gửi cậu cho ông bà nội nuôi. Một tháng thấy mặt mẹ được mấy lần đếm trên đầu ngón tay. 

Mỗi lần hỏi mẹ đâu, ông bà chỉ bảo: Mẹ chàu bận làm việc ở công ty, chàu ngoan nhé, đợi mẹ hết bận rồi sẽ tới thăm chàu.

Nhưng đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa từng đợi được. Ngay cả sinh nhật cũng chỉ có trợ lý mang quà tới, không thấy bóng mẹ đâu cả.

Vì vậy Tạ Lăng Duệ gằn giọng nói: “Công ty, công ty, suốt ngày chỉ biết công ty! Nếu công ty quan trọng như vậy, vậy mẹ sinh con ra làm gì?! Một giá, năm chục triệu! Không đưa thì cứ chuẩn bị nhận xác con đi!”

Nói xong, cậu dứt khoát cúp máy.

Cả căn phòng lập tức im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tạ Lăng Duệ đang nổi giận đùng đùng.

Cơn giận đã khiến cậu không còn sợ gì nữa.

 

Hết Chương 18:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page