Vị Hôn Phu Là Người Thực Vật

Chương 18:

Chương trước

Chương sau

Tô Lâm thấy cảnh này, khuôn mặt đầy vẻ hối hận, đôi mắt đỏ ngầu như sắp rỉ m.á.u. 

 

Người đáng lẽ sẽ gả cho Tạ Châu là cô ta, nhưng người cuối cùng ở bên anh lại là tôi.

 

Tôi mỉm cười bước tới: “Chúng ta đi thôi.”

 

Tạ Châu luôn cảm thấy mình đã khiến tôi chịu thiệt thòi, khi ngày cưới anh còn đang hôn mê, để tôi một mình tham gia hôn lễ.

 

Vì thế mới quyết định tổ chức lại một lễ cưới thật hoành tráng.

 

Anh không biết rằng, khi ấy tôi nhận phong bì tiền cưới mà vui không tả được.

 

Mọi việc liên quan đến lễ cưới, hầu như tôi chẳng phải bận tâm, anh lo hết mọi thứ.

 

Vốn là người ngại phiền phức, tôi rất hài lòng khi được làm một “bà chủ” chỉ việc tận hưởng.

 

Cha tôi nhìn thấy Tạ Châu, kích động đến mức chạy ngay tới trước mặt anh.

 

“Con rể à, con tha thứ cho cha lần này được không? Cha là cha vợ của con đó, con nỡ lòng nào để cha già cả như thế này còn chịu khổ sở như vậy sao?”

 

Tô Lâm cũng bước tới, vén lọn tóc rối ra sau tai, vẻ ngoài yếu ớt như dễ bị gió thổi bay: “Anh rể, cha em chỉ là nhất thời hồ đồ thôi, anh tha thứ cho ông ấy lần này đi.”

 

Cô ta nhìn Tạ Châu, đôi mắt ngấn nước, trông thật đáng thương.

 

Tôi mỉm cười. 

 

Tô Lâm rõ ràng đang ra mặt dụ dỗ người đàn ông của tôi ngay trước mặt tôi.

 

Tạ Châu khẽ nhíu mày, thần thái lạnh nhạt: “Vệ sĩ, đưa họ ra ngoài. Sau này đừng để những người không liên quan vào nữa.”

 

Cả ba người bọn họ lập tức bị đuổi ra ngoài.

 

Tôi rất hài lòng với hành động của Tạ Châu, kiễng chân đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh.

 

Dái tai của Tạ Châu lập tức đỏ bừng, mím môi, nghiêm giọng: “Giữ chừng mực, anh đã nói bao nhiêu lần rồi, phải biết giữ chừng mực.”

 

“Biết rồi mà.”

 

Bên ngoài nắng ấm rực rỡ, tâm trạng tôi cũng sáng bừng theo.

 

24.

 

Bà nội Tạ biết tôi đã cứu Tạ Châu nên ngày càng tốt với tôi hơn.

 

Hai chúng tôi trở thành cặp “chị em vượt thời gian”, thường xuyên cùng nhau ăn uống, tận hưởng cuộc sống, vui vẻ không kể xiết.

 

Một ngày nọ, khi hai chúng tôi đi dạo ở một cửa hàng đồ xa xỉ, đã chứng kiến một màn kịch nực cười.

 

Một cô gái bụng bầu lớn đang bị một quý bà đánh ngay trên phố. 

 

Tôi nhìn kỹ, phát hiện cô gái đó chính là Tô Lâm.

 

Cô ta đi đúng con đường mà mẹ mình đã từng đi, quy.ế.n r.ũ một người đàn ông đã có vợ.

 

Nhưng rõ ràng, người đàn ông đó chỉ coi cô ta là trò tiêu khiển, vì hắn ta chỉ biết trốn sau lưng quý bà, không dám thốt lên nửa lời.

 

Cuối cùng, mẹ kế lao tới bảo vệ Tô Lâm, còn lớn tiếng mắng người đàn ông kia không có trách nhiệm, không dám l.y h.ô.n với quý bà để cưới con gái “bảo bối” của bà ta.

 

Quý bà nghe vậy, liền cho người đánh cả mẹ kế một trận. 

 

Mẹ kế bị đánh đau đến mức không ngừng rên rỉ.

 

Có lẽ đây chính là quả báo.

 

25.

 

À, phải rồi, các giám đốc trong công ty của Tạ Châu đều bị ấn tượng bởi tài kinh doanh xuất sắc của tôi.

 

Họ cảm thấy thật đáng tiếc nếu một “thiên tài thương mại” như tôi không tham gia làm việc tại công ty, luôn nhiệt tình đề xuất với Tạ Châu rằng tôi nên đảm nhận một vị trí trong công ty.

 

Họ nghĩ rằng nếu vợ chồng tôi hợp sức, chắc chắn có thể đưa công ty phát triển vượt bậc.

 

Nhưng thiên tài kinh doanh thực sự là Tạ Châu lại không đồng ý. 

 

Ánh mắt của các giám đốc khi nhìn anh lúc đó đầy sự oán trách.

 

26.

 

Nửa năm sau, tôi và Tạ Châu tổ chức một lễ cưới hoành tráng.

 

Chú mèo nhỏ mà trước đây Tạ Châu từng nhập vào cũng được chúng tôi nhận nuôi. 

 

Ngày cưới, nó diện một bộ vest nhỏ xinh xắn, tham dự lễ cưới.

 

Lễ cưới ấy long trọng đến mức vài năm sau vẫn được mọi người bàn tán.

 

Sau lễ cưới, tôi và Tạ Châu đến một hòn đảo riêng để hưởng tuần trăng mật.

 

Thực tế chứng minh, tôi còn cần gì phải tìm những “chú chó con” hay “chó sói con” chứ, chỉ cần một mình Tạ Châu là đủ khiến mình mệt rồi!

 

– Hết –

 

Hết Chương 18:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page