Chú Nhỏ Của Tôi

Chương 18:

Chương trước

Chương sau

Đèn đỏ chuyển xanh, Đường Hà nhấn ga. Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, còn anh cũng không nhìn tôi nữa.

 

Tôi lí nhí nói:

 

“Hình như em rất thích anh.”

 

Anh sững người, rồi bật cười:

 

“Sao lại đột ngột thế?”

 

Tôi quấn khăn quanh mặt, không dám nhìn anh, lầm bầm:

 

“Anh chỉ cần nói một câu thôi, em đã rung động rồi. Có phải em tiêu đời rồi không?”

 

Chờ mãi không thấy anh trả lời, tôi bắt đầu lo lắng, mặt càng đỏ hơn, chỉ dám cúi đầu nhìn mũi giày mình.

 

Đường Hà kiên nhẫn gọi tên tôi:

 

“Ngưng Ức, ngẩng đầu lên.”

 

Tôi không ngẩng.

 

Nói ra câu kia đã đủ hối hận muốn chết, nhìn anh thêm chắc tôi sẽ ngại đến mức độ muốn độn thổ.

 

Đột nhiên xe phanh gấp.

 

Tôi giật mình, định hỏi có chuyện gì xảy ra.

 

Đường Hà tháo dây an toàn, nghiêng người về phía tôi, một tay chống lên ghế, tay kia vuốt nhẹ lên cổ tôi.

 

Tôi thậm chí chưa kịp nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh là gì, thì tất cả giác quan đã bị anh chiếm trọn.

 

Mềm mại, dẫn dắt, vội vã… Và cuối cùng là mất kiên nhẫn, mạnh mẽ tiến sâu hơn…

 

“Thả lỏng…”

 

Anh khẽ nói.

 

Hương gỗ thông thoang thoảng trên người anh quẩn quanh nơi đầu mũi, đôi lúc tôi còn cảm nhận được lông mi anh lướt qua làn da mình.

 

Nụ hôn kéo dài đến mức tôi cảm giác thiếu oxy, hơi thở trở nên khó khăn, trong cơn hỗn loạn, tôi níu chặt lấy eo anh.

 

Cuối cùng, anh cũng buông tôi ra.

 

Đôi môi anh đỏ mọng như vừa được tô son, đôi mắt vốn lạnh lùng giờ đây như biển sâu, mang theo những cơn sóng dữ mà tôi không thể nhìn thấu.

 

Tôi mềm nhũn cả tay chân, ngơ ngác nhìn anh.

 

Anh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày, mắt, môi tôi, cuối cùng khẽ thở dài đầy tiếc nuối:

 

“Tại sao em vẫn chưa đủ mười tám tuổi ched.”

 

Tôi ngẩn người, đáp:

 

“Nhưng tính theo tuổi mụ thì em đã mười tám rồi.”

 

Tôi mới nhận ra giọng mình sao lại trở nên khàn đặc như vậy.

 

Đường Hà chỉ xoa nhẹ lên đỉnh đầu tôi, nói:

 

“Mau mau lớn lên đi, cô bé của anh.”

 

 

Cuối tháng ba, một đợt rét nàng Bân bất ngờ kéo đến.

 

Không khí lạnh bao trùm cả thành phố, tôi mặc không đủ ấm nên cũng bắt đầu ho.

 

Mọi người đều đang tranh thủ từng giây từng phút ôn tập, tôi không muốn làm lớn chuyện nên chỉ đến phòng y tế xin một ít thuốc cảm, sau đó quay lại lớp học ngay.

 

Tấm lịch đếm ngược 100 ngày đến kỳ thi đại học đã được dán bên cạnh bảng đen.

 

Những con số đỏ rực ấy như đang âm thầm thúc giục chúng tôi:

 

Thời gian quý giá như vàng.

 

Hoặc, nếu nói một cách đơn giản mà tàn nhẫn hơn:

 

Tăng một điểm, đánh bại nghìn người.

 

Tôi bóc vỉ thuốc, lấy viên con nhộng ra uống rồi tiếp tục làm bài tập.

 

Dưới sự hướng dẫn của Đường Hà, điểm số môn Vật lý của tôi đã có sự tiến bộ rõ rệt.

 

Khi anh giảng bài, luôn dùng cách đơn giản mà hiệu quả, dễ dàng giúp tôi phá bỏ những lối suy nghĩ sai lệch.

 

Tâm trí tôi bất giác quay về cuối tuần trước, khi anh cầm những bài kiểm tra thử của tôi để phân tích.

 

Điểm số của tôi không cao, muốn thi đỗ trường đại học mà anh từng theo học là một giấc mơ viển vông.

 

Vì vậy, lúc đó tôi rất chán nản.

 

Đường Hà đang giảng bài, nhưng giọng tôi trả lời ngày càng nhỏ dần.

 

Anh đặt bút xuống, nói:

 

“Em cần tập trung hơn.”

 

Nhìn thấy khuôn mặt tôi, giọng anh lập tức trầm xuống.

 

Anh bất lực kéo tôi ngồi lên đùi, khẽ hỏi:

 

“Anh nghiêm khắc quá sao?”

 

Tôi dùng khăn giấy che mắt, nói:

 

“Không phải anh nghiêm khắc, là em quá kém cỏi. Em rất muốn đến nơi anh từng học, nhưng có vẻ không làm được rồi.”

 

Đường Hà sững người, sau đó đưa tay ôm lấy tôi:

 

“Em…”

 

Tôi nghĩ anh sẽ nói tôi cố chấp, hoặc khuyên nhủ mấy câu sáo rỗng như “Mỗi người đều có sở trường riêng” hay “Cảnh sắc ở đâu cũng đẹp.”

 

Không ngờ anh chỉ siết chặt vòng tay, nhẹ nhàng nói:

 

“Em thực sự rất giỏi.”

 

Vì câu nói ấy, tôi hoàn toàn quên cả khóc, chỉ mãi suy nghĩ rốt cuộc mình giỏi ở chỗ nào.

 

Và, tại sao tôi lại đang ngồi trên đùi anh thế này…

 

“Ngưng Ức, nghĩ gì vậy?”

 

Bạn cùng bàn khẽ đẩy tôi một cái, rồi bĩu môi:

 

“Thầy giáo đến rồi, mặt cậu đỏ thế kia.”

 

Tôi chạm lên má mình, quả nhiên nóng bừng.

 

Bạn cùng bàn nói:

 

“Cậu bị sốt à?”

 

Giọng cậu ấy hơi to, khiến thầy giáo cũng nhìn sang. Tôi giật mình, vội vàng đáp:

 

“Không, em không sốt.”

 

Nhưng thực sự rất mệt.

 

Tiết này ôn tập Sinh học, thầy giáo đang phân tích đề.

 

Đầu tôi ong ong, không thể kiểm soát được mà gục xuống bàn.

 

Tôi liên tục bấu chặt lòng bàn tay, cố gắng níu giữ chút tỉnh táo, gắng gượng đến hết tiết học.

 

Sau khi thầy giáo rời khỏi lớp, tôi đặt bút xuống, nằm gục xuống bàn, và chỉ trong một giây đã ngủ thiếp đi.

 

Giấc mơ rối tung rối mù.

 

Khi tiếng chuông vào học vang lên, tôi mới tỉnh dậy.

 

Vừa ngồi thẳng lưng dậy, tôi cảm giác có thứ gì đó trượt khỏi vai mình.

 

Theo phản xạ, tôi đưa tay lên kéo lại và nhận ra đó không phải là áo khoác của tôi.

 

Hết Chương 18:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page