Nhặt Được Một Vị Thiếu Niên

Chương 18:

Chương trước

Chương sau

Chờ mọi người rời khỏi, trong từ đường chỉ còn lại ta, Tạ Từ và tộc trưởng gia gia.

Lúc này, ông ấy chậm rãi lên tiếng: “Lạc Nhi, từ trước con luôn hỏi về cha nương mình, gia gia vẫn nói con là đứa trẻ được nhặt về, chưa từng gặp họ. Nhưng thật ra… không phải vậy.”

 

Ta ngây người, cảm thấy mờ mịt không hiểu.

 

“Nương của con là Cửu Vĩ Linh Hồ, là Cửu Vĩ Linh Hồ cuối cùng của tộc Bạch Hồ chúng ta. Cửu Vĩ Linh Hồ là thánh giả của Hồ tộc, đời đời bảo Hồ tộc Bạch Hồ. Nhưng nàng ấy lại yêu cha con, một tu sĩ nhân loại.” 

 

“Khi mang thai con, hai người đó bị môn phái phát hiện, muốn diệt trừ, vì họ không cho phép đệ tử trong tông môn yêu đương với yêu tộc.” 

 

“Cha của con đã dốc cạn sức lực cả đời, dùng Thanh Long Ngọc Bội để tạo ra một không gian ẩn giấu, trước khi qua đời đã đưa nương của con vào nơi ấy.” 

 

“Ta không rõ họ đã trải qua những gì, chỉ biết rằng nương của con khi đó trọng thương, dốc hết sức lực sinh hạ con. Nhưng vì vậy, con sinh ra vốn đã thiếu hụt tiên thiên.”

 

Thanh Long Ngọc Bội? Là…

 

Ta quay sang nhìn Tạ Từ, ánh mắt dò hỏi, hắn nhẹ nhàng gật đầu xác nhận.

 

Thì ra, chẳng trách ta có thể tiến vào mật cảnh của Tạ Từ, cũng chẳng trách nơi đó lại khiến ta cảm thấy quen thuộc đến vậy. 

 

Tộc trưởng gia gia tiếp tục kể: “Nương của con lén tìm đến ta, giao phó con lại cho ta. Khi đấy, nàng đã như cánh cung kéo căng đến mức sắp gãy.”

 

“Vì nương của con, tộc Bạch Hồ từ đó không còn thánh giả bảo hộ, khiến trong tộc oán than không dứt. Nhưng nương của con đã nói rất đúng, danh hiệu thánh giả chẳng qua chỉ là xiềng xích trói buộc cả đời Cửu Vĩ Hồ.” 

 

“Ta đã nhìn nương của con lớn lên, không muốn con đi vào vết xe đổ của nàng ấy, sống một đời không vui vẻ.”

 

Khi nói đến đây, tộc trưởng gia gia đã lệ tuôn đầy mặt.

 

“Khi còn nhỏ, con hóa hình rất chậm, nên ta luôn tìm cách che giấu. Đợi con hóa hình thành công, ta lại cho con uống Tỏa Hình Đan, để không ai có thể nhìn thấy nguyên hình của con.”

 

Lúc này, ta mới hiểu được thân thế của mình.

Hóa ra cha mẹ ta từng yêu thương ta vô cùng, ta không phải bị họ bỏ rơi, mà chỉ là họ không thể tiếp tục ở bên cạnh.

 

“Vẫn còn một chuyện nữa.” Tộc trưởng gia gia nói tiếp.

 

“Thực ra, việc con bị Bạch Thích Thích hãm hại, ta đã ngấm ngầm thúc đẩy, vì thế ta mới chỉ phạt nàng nhẹ nhàng như vậy.”

 

Ta không dám tin vào tai mình, sững sờ nhìn tộc trưởng gia gia.

“Tại… tại sao?” Ta nghe chính mình hỏi, giọng nghẹn ngào.

 

“Con sinh ra đã tiên thiên thiếu hụt. Những năm qua, ta ngấm ngầm tìm đủ mọi cách, biết được trong phái Thanh Vân có một cây Linh Du ngàn năm, có lẽ có thể thử dùng để giúp con.” 

 

“Nhưng những năm gần đây, trong tộc mâu thuẫn không ngừng, tranh đấu ngầm nổi lên. Ta thân là tộc trưởng, nếu rời khỏi tộc, hậu quả…” Nói đến đây, tộc trưởng gia gia chỉ biết thở dài, vẻ mặt đầy đau khổ.

 

“Tộc quy nghiêm cấm tùy tiện ra ngoài, trong tộc khắp nơi đều có người ngấm ngầm giám sát. Hôm ấy, ta thấy Bạch Thích Thích cầm Lưu Ly Trản lén lút vào phòng con, bèn nghĩ ra kế này.”

 

Đến lúc này, ta mới hiểu ra. 

 

Hóa ra mình luôn được âm thầm bảo vệ, đến cả những cuộc tranh đấu trong tộc cũng không hề hay biết, chỉ cảm thấy tộc trưởng gia gia ngày một bận rộn.

 

Tộc trưởng gia gia nhìn ta, tiếp tục nói: “Ta vốn đã sắp xếp người ở cửa ra vào chờ tiếp ứng con, còn để lại một phong thư nhờ người trao cho con, rồi dẫn con đi gặp tâm phúc của ta ở nhân gian.” 

 

“Họ sẽ giúp con lấy được Linh Du ngàn năm. Nhưng không ngờ…”

 

Giọng gia gia đầy bi thương: “Gia gia suýt nữa đã hại c/h/ế/t con, thật có lỗi với con, Lạc Nhi ơi!”

 

Ta vội đỡ tộc trưởng gia gia ngồi xuống, trấn an: “Con vẫn bình an vô sự đây mà? Con rất khỏe mạnh! Gia gia đã làm biết bao điều vì con, là con có lỗi với gia gia mới đúng.”

 

Ta lau nước mắt trên mặt, đứng dậy rót trà cho gia gia.

 

“May mà con không sao, nếu không, ta nhất định sẽ không tha cho đám kẻ làm việc tắc trách đó!” Gia gia nghiến răng nghiến lợi nói.

 

Đột nhiên, trong đầu như chợt lóe lên điều gì đó, ta cẩn thận dò hỏi: “Người mà gia gia phái đi tiếp ứng con, có phải là… gấu yêu?”

 

Gia gia gật đầu: “Đúng, chính là hắn.”

 

Hỏng rồi… Không phải người ta làm hỏng việc, mà là do ta nhát gan! 

 

Hắn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, ta đã sợ đến mức bỏ chạy.

 

Chẳng trách khi thấy ta, gấu yêu mắt sáng rực lên, lại còn đuổi theo không buông.

Thì ra không phải muốn ăn ta!

 

“Gia gia đừng phạt họ, chuyện này không thể hoàn toàn trách họ được.” Ta thử nói vài lời biện giải thay cho gấu yêu ca ca.

 

“Hừ! Không trách họ thì trách ai? Nhưng nếu Lạc Nhi đã xin tha cho bọn chúng, ta sẽ triệu họ về, không phạt nữa.” 

 

Lời nói của tộc trưởng gia gia vẫn mang chút bực dọc.

 

Hết Chương 18:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page