Cô nhìn ánh mắt kiên định của Bạch Tiểu Liên, trong lòng mơ hồ dâng lên một suy đoán.
Quả nhiên, Bạch Tiểu Liên thu lại vẻ nghịch ngợm thường ngày, chậm rãi nói: “Ta muốn đích thân đến miếu Hoan Hỷ Nương Nương một chuyến.”
“Phải tận mắt thấy nàng, làm rõ chuyện năm xưa, mới có thể rửa sạch những lời đồn đãi bao năm qua đổ lên đầu Phật tử.”
Thần sắc Bạch Tiểu Liên kiên quyết, cô cũng không khuyên can, chỉ khẽ gật đầu: “Ta đi cùng ngươi.”
Tình tiết này đã vượt quá phạm vi hiểu biết của cô.
Trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi bất an không rõ nguyên do.
Nghe cô nói vậy, Bạch Tiểu Liên có chút kinh ngạc: “Ngươi không khuyên ta sao?”
Phải biết rằng, đúng sai thị phi vốn chỉ là chuyện một lời nói ra. Với mối quan hệ giữa Bạch Tiểu Liên và nhị tiểu thư nhà họ Văn, cùng địa vị của Văn gia tại trấn Nguyệt Khê, chỉ cần dựng lên một câu chuyện rồi lan truyền, thanh danh sẽ nhanh chóng được xoay chuyển.
Cô lắc đầu: “Có những chuyện, có thể dùng mọi cách để đạt được mục đích. Nhưng cũng có những chuyện… không thể làm vậy.”
Bạch Tiểu Liên bật cười: “Quả nhiên ta không nhìn lầm cô nương!”
Nàng thấy mấy khối gỗ nhỏ chưa thành hình trên bàn, liền tiện tay cầm một cái lên ngắm nghía.
“Ngươi khắc đấy à?”
“Phải, rảnh rỗi quá nên tìm việc làm cho đỡ buồn.”
Bạch Tiểu Liên nhìn khối gỗ được khắc thành hình chiếc đùi gà sống động như thật, không khỏi tán thưởng: “Ngươi quả là có thiên phú, đùi gà khắc thật khéo, nhìn thôi đã thấy đói bụng!”
Chỉ là… hơi kỳ lạ, vì sao Giang tiểu thư lại đi khắc đùi gà?
Giang Nguyệt Điệp khựng lại một chút, rồi chậm rãi nói: “Có thể nào, chỉ là một khả năng thôi nhé…”
“..Ta không khắc đùi gà, mà là… khắc một cánh bướm thì sao?”
Lời khen của Bạch Tiểu Liên lập tức nghẹn lại nơi cổ.
Hai ánh mắt giao nhau, Bạch Tiểu Liên mấp máy môi, nhưng vì cố nhịn cười, khóe miệng cứ giật giật, hồi lâu vẫn chẳng thốt nên lời.
Lặng lẽ một lúc, ngay khi Giang Nguyệt Điệp sắp nổi giận, bản năng sinh tồn của Bạch Tiểu Liên khiến nàng vội vàng chuyển đề tài.
Nàng đảo mắt nhìn quanh: “Ôn công tử đâu rồi? Nếu hắn không có mặt, ta chẳng dám tùy tiện đưa ngươi ra ngoài.”
Vừa nhắc đến Ôn Liễm Cố, Bạch Tiểu Liên liền rụt cổ lại, khẽ rùng mình.
Xét theo tuổi tác trong giới yêu tộc, Ôn Liễm Cố thực ra là hậu bối của nàng, nhưng Bạch Tiểu Liên chưa từng dám tỏ vẻ bề trên trước mặt hắn.
Bao năm bôn ba khắp nơi, ánh mắt nhìn người của Bạch Tiểu Liên vẫn luôn chuẩn xác.
Ai có thể trêu, ai tuyệt đối không thể động vào, nàng đều rõ.
Giang Nguyệt Điệp chớp mắt: “Ngươi hình như rất sợ Ôn Liễm Cố?”
Bốn phía vắng lặng, Bạch Tiểu Liên thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu than thở: “Hắn thật sự rất đáng sợ! Tuổi còn nhỏ, chẳng biết từ đâu lại có được yêu lực mạnh mẽ đến thế…”
Nàng nhớ lại đêm bị đưa đến tiểu viện thưởng sen.
Dù sao nàng cũng là một đại yêu! Dọc ngang thiên hạ, ai gặp chẳng kính cẩn gọi một tiếng “Bạch tỷ”?
Chỉ có Ôn Liễm Cố, dựa vào yêu lực cường đại, khiến nàng phải cúi đầu, cam tâm tình nguyện gọi một tiếng “Đại nhân”.
Nói đến đây, Bạch Tiểu Liên không khỏi sinh lòng hiếu kỳ: “Lúc hắn ở bên cô, tính khí cũng khó chịu như vậy sao?”
Tuy không phải yêu nào cũng có tính chiếm hữu mạnh mẽ, nhưng rõ ràng, vị này lại vượt xa tưởng tượng.
Ít nhất theo Bạch Tiểu Liên thấy, chẳng ai dám xếp hắn vào hàng “ôn hòa dễ gần”.
Giang Nguyệt Điệp từ nãy vẫn im lặng, lúc này bị hỏi đến, không nhịn được mà lên tiếng bênh vực: “Cũng không đến nỗi. Bình thường hắn khá dễ chịu.”
Cô nghĩ một lát, rồi bổ sung: “Chỉ cần không chọc giận hắn, thì Ôn Liễm Cố rất dễ nói chuyện.”
Dù đầu óc hắn có phần kỳ quái, thường hay nhảy chủ đề bất ngờ, đôi khi khiến cả cô, người vốn lanh lợi cũng không theo kịp.
Nhưng với cô, Ôn Liễm Cố thật sự chưa từng nổi giận.
Bạch Tiểu Liên nhìn cô với ánh mắt đầy chấn động, trong lòng không khỏi thốt lên một câu thô tục.
Thật sự có người cho rằng tên đó “tính khí dễ chịu” sao?!
Giang Nguyệt Điệp chẳng hay biết sự kinh ngạc trong lòng đối phương, nhớ lại câu hỏi trước đó, liền đáp: “Ôn Liễm Cố vừa ra ngoài một nén hương trước, chắc cũng sắp về rồi. Ngươi chờ thêm chút nữa.”
Trong phòng đã hết trà bánh, Ôn Liễm Cố ra ngoài là để mua thêm đồ ăn cho cô.
Từ sau buổi đối thoại hôm ấy về chuyện “thích”, Ôn Liễm Cố đối với cô càng thêm dịu dàng.
Cẩn trọng từng chút, mang theo vài phần lấy lòng, lại có chút lúng túng như kẻ phạm lỗi mà chẳng biết cách chuộc lại.
Thật ra, cô cũng chẳng để tâm đến thế.
Ngược lại, cô còn thấy may mắn.
Nếu Ôn Liễm Cố thực sự hiểu rõ thế nào là “thích”, nếu hắn thật sự đã động tâm với cô, thì cục diện hiện tại mới thật sự là không thể vãn hồi.
Nhưng mà, nếu hắn đã muốn đối tốt với cô, thì cô cũng chẳng có lý do gì để từ chối.
Cô thong thả nhét một hạt lạc vào miệng, rồi đẩy đĩa lạc trước mặt về phía Bạch Tiểu Liên.
“Ăn không?”
Bạch Tiểu Liên vốn chẳng khách sáo với cô, tiện tay vốc vài hạt bỏ vào miệng, lại cầm một hạt lên ngắm nghía, ngạc nhiên nói: “Cô bóc lạc cũng quá khéo rồi đấy.”
Hạt nào hạt nấy trắng mịn, đều đặn như nhau, không tì vết.
Bạch Tiểu Liên giơ ngón cái về phía cô: “Cô thật kiên nhẫn.”
Giang Nguyệt Điệp khẽ ừ một tiếng, thoải mái nhắm mắt tựa lưng vào ghế, tùy ý đáp: “Không phải ta bóc đâu, là Ôn Liễm Cố bóc đấy.”
Nụ cười trên mặt Bạch Tiểu Liên lập tức đông cứng, ánh mắt đầy kinh hãi, ngón tay đang cầm hạt lạc bỗng như cầm phải than hồng.
“Ta… ta giờ nên đặt hạt lạc này xuống, hay là… mang đi thờ thì hơn?”
Đây là lạc do Ôn Liễm Cố bóc!
Trước kia không biết thì thôi, giờ đã biết rồi, Bạch Tiểu Liên làm sao còn nuốt nổi.
Không thì e rằng nàng phải mất cả đời để tiêu hóa nổi một hạt.
You cannot copy content of this page
Bình luận