Danh sách chương

“Chốn yên hoa? Chẳng phải chính là thanh lâu sao?”

Động tác xoa mắt của Sư Tiên Tuyết khựng lại, nàng chăm chú lắng nghe cuộc đối thoại.

“Thật là xảo trá! Hắn đoán chắc chúng ta sẽ không bao giờ bước chân vào nơi ô uế ấy.” Tống Thanh Thư phẫn nộ.

“Việc gấp phải quyền biến (linh hoạt).” Lý Phù Triều, sắc đỏ trên mặt dần tan, nghiêm nghị nói: “Suốt hai ngày qua ta cùng sư muội vẫn âm thầm tìm tung tích Cửu Vĩ, đã xin được bản đồ Tử Vi thành từ các tiểu điếm.”

Hắn trải bản đồ ra bàn, chỉ vào những ký hiệu đỏ: “Tử Vi thành rộng lớn, những tửu điếm, kỹ viện nơi đây lấy việc buôn hương bán sắc làm lợi, phồn thịnh vô cùng, tất nhiên nhiều không kể xiết.”

Tử Vi thành nằm ở giao giới ba nước, mỗi độ thu sang, khắp thành hoa tử vi nở rộ nên mới có tên gọi ấy. Nay Tử Vi thành không chỉ có cảnh sắc mỹ lệ, mà còn là nơi trà mã giao thương phồn vinh, văn hóa giao thoa, thương nhân tứ phương đổ về. Một đô hội như thế, tất nhiên chẳng thiếu những chốn phong nguyệt, kỹ viện, chẳng khác gì chốn ca kỹ thời xưa.

“Chúng ta phải tìm ra hồ yêu trước đêm nay. Chia nhau ra tìm sẽ hiệu quả hơn.” Lý Phù Triều nhìn sang Sư Tiên Tuyết: “Sư cô nương, ngươi cứ ở lại nơi này…”

“Lý đại ca, ta cũng muốn góp sức trừ yêu. Huống hồ ta đã dùng Kim Linh làm hắn bị thương, nếu hắn thoát ra tìm ta báo thù, chẳng phải càng nguy hiểm sao?”

Điều quan trọng nhất là… nàng sợ họ nhân lúc truy bắt Cửu Vĩ mà bỏ rơi nàng lại phía sau!

Tống Thanh Thư dịu dàng nói: “Nếu vậy, Tiểu Tuyết hãy đi cùng Ô công tử. Ô công tử tu vi cao thâm, tất sẽ bảo hộ ngươi. Chúng ta chia nhau tìm.”

Trước mắt Sư Tiên Tuyết tối sầm: “!”

“Được, vậy quyết định thế. Chúng ta đi hướng Đông, các ngươi đi hướng Tây. Thanh lâu, tửu điếm, nhạc phường, vũ phường đều phải tra xét. Nếu tìm thấy hắn, dùng ngọc giản truyền âm liên lạc.”

Tống Thanh Thư trao cho nàng một ánh mắt khích lệ, lại đưa ngọc giản của mình cho Sư Tiên Tuyết, dặn dò cách sử dụng.

“Hai vị, nhất định phải cẩn thận.”

 

Trên con phố phồn hoa, Sư Tiên Tuyết lo lắng siết chặt ngọc giản trong tay. Nàng thật không ngờ báo ứng lại đến nhanh như vậy. Biết trước sẽ bị phân cùng một tổ với hắn, nàng đã chẳng dám lắm lời. Giờ phải theo Ô Hưu Tang đi tìm Cửu Vĩ Hồ, chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Nhìn hắn bề ngoài chính khí lẫm liệt, nhưng trong lòng chắc hẳn đã âm thầm tính kế giết nàng. Giống như ở Hắc Sơn động, trước tiên giả vờ cứu nàng để chứng minh bản lĩnh, rồi mượn tay người khác đưa nàng vào chỗ chết, cuối cùng lại thành toàn cho danh tiếng nhân nghĩa của bản thân.

Hừ! Nàng vốn giỏi đoán tâm lý của đám phản diện này.

May thay, trong tay nàng vẫn còn ngọc giản truyền âm. Nếu hắn dám làm điều gì bất lợi với nàng, nàng sẽ lập tức gọi nam nữ chính. Dù không kịp cứu, họ cũng sẽ biết bộ mặt thật của tiểu phản diện này.

Nhưng tạm thời, hắn dường như thật sự tập trung vào việc tìm Cửu Vĩ Hồ, chưa hề lộ ra ý đồ khác với nàng.

Chỉ là…

Nàng là thân nữ nhi, lại không một xu dính túi, căn bản không thể bước chân vào thanh lâu. Đành ngồi dưới bóng râm, như hòn vọng phu, chờ Ô Hưu Tang tra xét trở về.

Hết nhà này đến nhà khác, hết quán này sang quán khác, Sư Tiên Tuyết mới biết nơi đây tửu điếm, kỹ viện nhiều như sao trời. Nàng chưa từng rèn luyện thân thể, một buổi chiều đã gần như chạy đến kiệt sức.

Bụng nàng réo lên từng hồi, mắt dán vào quầy bánh bao đối diện, nuốt nước bọt.

Đúng lúc ấy, trong đám đông vang lên tiếng trầm trồ kinh ngạc. Sư Tiên Tuyết vội vã đứng bật dậy, chen qua người, chui vào.

Ô Hưu Tang quả thật nổi bật: môi đỏ răng trắng, dáng người cao gầy mà thẳng tắp, tỉ lệ cân đối. Chỉ cần đứng giữa đám đông đã như hạc giữa bầy gà, khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn.

“Ô công tử.” Sư Tiên Tuyết ngọt ngào gọi.

Ô Hưu Tang giả vờ không nghe thấy, nhấc chân bước đi.

Sư Tiên Tuyết lon ton chạy theo, lễ phép thử đưa ra yêu cầu: “Ô công tử, ta hơi đói rồi… nhưng ta không có tiền. Ngươi có thể giúp ta…”

“Không được.” Hắn thậm chí chẳng buồn nghe hết lời.

Sư Tiên Tuyết buồn bã “ồ” một tiếng, cúi đầu ủ rũ đi theo sau. Một lát sau, nàng lại không cam lòng, ngẩng đầu lên: “Ô công tử, coi như ta mượn của ngươi. Ta sẽ trả lại. Ngươi chỉ cần cho ta hai đồng tiền thôi, ta muốn mua cái bánh bao nhân thịt.”

Tiếng nàng ríu rít như quạ kêu, dường như nếu không cho bạc thì thề chẳng chịu yên. Ô Hưu Tang bất chợt dừng bước, cúi người sát lại: “Muốn bạc sao?”

Sư Tiên Tuyết gật đầu liên hồi như gà mổ thóc.

“Vậy thì lấy sợi dây chuyền của ngươi ra đổi.”

“Dây chuyền?” À… đó là bảo vật gia truyền của nàng.

Sư Tiên Tuyết đưa tay sờ vai, ngượng ngùng nói: “Không phải ta không muốn cho, chỉ là sợi dây ấy thần xuất quỷ nhập, lúc thì thành vòng tay, lúc lại quấn ở eo. Hiện giờ…”

Nàng bước lên một bước, hạ giọng: “Hình như nó đang ở… áo trong của ta.”

Ô Hưu Tang sững lại một thoáng, rồi sắc mặt biến đổi, lùi hẳn một bước, giận dữ nhìn nàng: “Ngươi! Vô sỉ!”

Hết Chương 17: Không Biết Xấu Hổ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page