Danh sách chương

 

“……” Furuya Rei đưa mắt nhìn xa xăm, giọng nói hạ xuống, chậm rãi đáp:

 

“Có thể là một vị tiền bối trong ngành cảnh sát… Anh ấy từng nói với tôi vài câu bóng gió, hơi khó hiểu.”

 

Tuy nghe có phần kỳ lạ, nhưng chắc cũng coi như tiếng lóng nội bộ. Furuya Rei vẫn còn nhớ mang máng những điều đối phương từng nhắc đến, sau đó kết hợp với hành vi của anh ta để tự phân tích, suy luận thêm.

 

“Ý cậu là trạng thái ẩn danh?” Morofushi Hiromitsu nhanh chóng bắt kịp dòng suy nghĩ của mình, gật đầu nói tiếp:

 

“Vậy tức là người đó đang bí mật điều tra với tư cách cảnh sát thường phục?”

 

“Ừm, có nhắc đến.” Matsuda Jinpei gật đầu xác nhận, đưa tay ra hiệu cho mọi người chú ý.

 

“Dù sao thì một thường dân bình thường không thể trùng hợp liên tục xuất hiện trong nhiều vụ việc như thế đâu — từ cổng trường, xe buýt, đến cả cửa hàng giặt ủi của Tomori.”

 

“Chuẩn xác. Có lẽ anh ta đã sớm phát hiện dấu hiệu phạm tội, nên mới âm thầm theo dõi.” Date Wataru chốt lại suy đoán.

 

Chỉ có Hagiwara Kenji là vẫn im lặng. Trong số bọn họ, anh là người tiếp xúc với Asahi Yuaki nhiều nhất.

 

Lúc này, trong đầu anh bất chợt hiện lên cảm giác về khí chất kỳ lạ mà người kia từng vô tình để lộ ra…

 

**Tiền bối cảnh sát đang trong trạng thái ẩn danh…** Vậy khí chất đó, thật sự là của một cảnh sát thường phục ư?

 

 

Asahi Yuaki lúc này lảo đảo bước đi trên đường, đầu óc vẫn còn choáng váng vì mới vừa từ giàn dây dưa leo trèo xuống.

 

Cái giàn đó thật sự chẳng hề chắc chắn, vốn chỉ là tạm bám vào ống nước, đến lúc cậu trèo xuống thì nó đã bắt đầu bung ra. Lúc ấy đúng là dọa s·ợ muốn ch·ết.

 

May mắn thay, ngay lúc dây bị tuột, bên cạnh lại có một nhánh dưa leo khác to và chắc hơn bám ngang hông giàn. Nhờ vậy mà lúc rơi xuống, Asahi Yuaki bị quán tính đưa ngược lại, rồi tiếp tục đu theo nhánh dưa leo như vượn đu cây, bay lên một vòng nữa rồi mới rơi xuống đất.

 

Trong suốt quá trình đó, cậu cứ thót tim hết lần này đến lần khác, tay buông ra rồi lại nắm lấy liên tục, chẳng khác nào một tiết mục xiếc thót tim.

 

Mãi đến khi đôi chân chạm đất, Asahi Yuaki mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng an toàn tiếp đất.

 

Ô ô, còn sống rồi! Tha thứ cho ngươi, dưa hấu quân , ngươi đúng là đồ tốt!

 

Vì lúc rơi xuống bị lôi kéo bởi quá nhiều dây dưa, Asahi Yuaki hoàn toàn không biết mình đã đu lộn đi đâu. Đến khi quay đầu lại, nhìn thấy không xa phía sau có làn khói đen đặc cuồn cuộn bốc lên tận trời, cậu mới phát hiện ra mình đã vô thức đu đến con phố phía sau khu nhà ở.

 

Asahi Yuaki liếc nhìn khu vực đang bị bắn phá, tuy trên màn ảnh dường như không có khung hình nào dừng lại trên người cậu, nhưng từ bên kia, cách một khoảng khá xa, vẫn có cảm giác bị “chủ tuyến quân” để mắt tới.

 

[ Nhóm cảnh sát năm người đang thảo luận rồi! Ai cũng từng gặp Asahi hết, ghê thật đấy. ]

 

[ Thì ra trước giờ mỗi lần Asahi xuất hiện đều có dụng ý cả, tôi cứ tưởng mấy đoạn đó chỉ là thêm chút hài hước thôi cơ. ]

 

[ Cảnh trước Asahi còn nói muốn đu dây dưa leo xuống nữa chứ, xàm ghê! ]

 

[ Khoảnh khắc pause khung hình bắt đúng mặt mộng bức của bé Hiro nhà tôi! Dễ thương quá trời luôn www ]

 

[ Thật lòng mà nói, tâm tư trong ánh mắt của Hagiwara nhìn cũng có nét đẹp trai đấy chứ. Nhưng mà tại sao không cho Asahi một màn đu dây như Spider-Man hay Batman bản cáo lớn chứ! Tôi muốn xem màaaa! ]

 

Asahi Yuaki: “……”

 

Xin lỗi nha, ở đây chỉ có… vượn người Thái Sơn thôi.

 

Bình luận quá dày đặc, không ít người xem đến trễ một chút nên vẫn còn đang bàn chuyện vừa rồi. Các dòng chữ bán trong suốt chồng lên nhau chi chít, Asahi Yuaki trợn to mắt đọc mà đầu óc bắt đầu loạn lên. Trong thoáng chốc mất tập trung, cậu không để ý dưới chân.

 

Một vật gì đó đột nhiên vướng lấy chân, Asahi Yuaki lại một lần nữa lao thẳng về phía trước như bị ai đẩy mạnh!

 

—— Cảm giác này… quen thuộc một cách đáng sợ!

 

Đó là ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu cậu.

 

Lại là cái gì đó tròn tròn làm cậu vấp té.

 

Phía trước, ven đường đang đậu một chiếc xe màu đen. Trong lúc cả người lao về phía xe, Asahi Yuaki vội vàng điều chỉnh tư thế giữa không trung. Cuối cùng, “rầm” một tiếng, một tay cậu đập mạnh lên nắp capo, miễn cưỡng chống đỡ, tránh cho cả thân người va thẳng vào.

 

Thở hổn hển, ánh mắt cậu lướt qua xem thử thứ vừa làm mình vấp ngã —— là một trái dưa hấu mọc lủi ra từ khe gạch bên đường.

 

… Biết ngay mà, lại là dưa hấu hại mình!

 

Asahi Yuaki: Cái tha thứ lúc nãy chính thức bị vứt vào sọt rác.

 

Cậu thề sẽ không bao giờ tha thứ! Vĩnh viễn không tha thứ!

 

Do bị ngã, cậu đập mạnh tay lên mui xe. Cảm giác đau nhói từ cổ tay truyền tới, lòng bàn tay nóng rát, sưng tấy lên thấy rõ. Asahi Yuaki suýt chút nữa muốn giơ tay lên thổi “phù phù” cho đỡ đau như trẻ con.

 

Nhưng trước hết, Asahi Yuaki ngẩng đầu nhìn chiếc xe trước mặt.

 

Chiếc xe màu đen trước mắt hình như là một chiếc Porsche. Hơn nữa, kiểu dáng của nó toát lên vẻ sang trọng, vừa thật vừa ảo, mang theo khí chất quý tộc khiến người khác khó mà rời mắt.

 

Asahi Yuaki trầm mặc.

 

Trời ơi… Cầu mong chủ xe không có ở đây, cầu mong chủ xe không phải kiểu người khó tính.

 

Làm ơn đừng để mình làm hỏng xe của người ta. Dù chỉ là một vết trầy nhỏ thôi, với thân phận “tiểu bạch” mới khởi nghiệp của cậu, đến bán luôn cả bản thân chắc cũng không đủ đền!

 

Cậu cố nhớ lại mức giá đại khái của dòng Porsche trước mặt, rồi lập tức trong đầu hiện ra vô số con số khiến người ta chóng mặt, kinh ngạc đến mức muốn rớt cả hồn.

 

Nếu thật sự làm hỏng xe người ta… vậy thì cậu với đám dưa hấu sẽ phải gắn bó suốt đời, triền miên đến tận chân trời góc biển mất thôi —— nhưng có khi cả đời bán dưa cũng chẳng đủ tiền bồi thường đâu!

 

Tim đau như bị bóp nghẹt, Asahi Yuaki ráng đứng vững dậy, lo lắng nhìn chằm chằm vào lớp vỏ ngoài của chiếc Porsche màu đen.

 

Nước sơn bóng loáng phản chiếu ánh sáng lờ mờ, toàn bộ thân xe sạch sẽ đến mức không có lấy một hạt bụi, rõ ràng là được chủ xe chăm chút rất kỹ.

 

Trên thân xe có vài vết trầy nhỏ ở góc nghiêng khó thấy, có cả dấu cọ xước mơ hồ. Nhưng những vết này không giống dấu vết do xe va quẹt thông thường trên đường để lại. So với những vết xước do va chạm giao thông bình thường, mấy vết này trông giống như bị… đạn bắn hoặc bị mảnh vỡ xẹt qua để lại dấu tích hơn.

 

Đạn…? Ha, sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện đó chứ. Đây đâu phải xe bọc thép ngoài chiến trường. Asahi Yuaki vội vàng lắc đầu, xua đi mấy suy nghĩ hoang đường.

 

Chẳng lẽ chủ xe là đại gia có sở thích kỳ lạ, thích dùng xe sang để… bắn nhau?

 

Ánh mắt cậu dời sang chỗ vừa rồi tay mình đập vào — nơi ấy không hề để lại thương tích nào đáng kể. Dù sao thì xe này cũng đâu phải làm từ giấy, nhìn vừa cứng cáp vừa chắc chắn.

 

Trên lớp sơn đen bóng chỉ có một dấu tay nhợt nhạt còn chưa khô, lấm tấm bụi đường và… máu.

 

…Máu ư?

 

Asahi Yuaki chớp mắt, cúi đầu nhìn xuống.

 

Lúc này cậu mới phát hiện, cả cánh tay và lòng bàn tay mình chi chít những vết cắt nhỏ li ti — là mảnh kính vỡ từ vụ nổ ban nãy bắn vào để lại.

 

Mặc dù khi đó cậu đã né rất nhanh, nhưng vì ở ngay gần cửa sổ nên vẫn bị văng trúng mảnh pha lê.

 

Máu rịn ra, từ cánh tay chậm rãi chảy xuống, tràn vào lòng bàn tay, dính dính ướt ướt, loang lổ đỏ thẫm cả một vùng.

 

 

Không trách được khi nắm lấy dây dưa hấu lại đau đến như vậy! Asahi Yuaki bừng tỉnh ngộ.

 

Ban nãy cậu còn đang nghĩ mãi không ra vì sao lòng bàn tay lại đau nhói từng cơn. Chẳng lẽ trên dây dưa hấu mọc ra miệng cắn người chắc? Giờ thì cuối cùng cũng rõ nguyên nhân thật sự rồi.

 

Không làm hỏng chiếc Porsche, nhưng lại để lại dấu máu trên xe người ta, dù sao cũng nên lau sạch một chút.

 

Asahi Yuaki theo phản xạ định đưa tay lên lau, rồi ngay lập tức nhớ ra tay mình toàn là máu. Nếu lau thật, chỉ càng khiến vết bẩn loang lổ hơn, nhìn vào lại tưởng là cảnh tượng trong phim kinh dị. Nghĩ vậy, cậu bắt đầu cân nhắc có nên dùng quần áo lau không.

 

Nhưng khổ nỗi, hôm nay cậu lại mặc áo cộc tay. Muốn lau bằng áo thì chỉ còn cách kéo vạt áo sơ mi lên mà lau.

 

Trời ơi, giữa thanh thiên bạch nhật mà tự dưng vén áo lên trước xe người khác, chẳng phải giống tên biến thái sao?

 

Dù đây chỉ là con đường nhỏ phía sau khu dân cư, bình thường không mấy ai lui tới, nhưng trời có mắt, làm việc quái lạ giữa chốn công cộng thì cũng chẳng hay ho gì. Nhìn kiểu gì cũng thấy giống một tên cuồng xe biến thái đang làm trò kỳ quặc trước chiếc Porsche xa xỉ.

 

Asahi Yuaki đang cau mày nhìn chằm chằm vào dấu máu đỏ tươi trên thân xe, cân nhắc có nên liều một phen hay không, thì bất chợt ngửi thấy mùi khói thuốc nhè nhẹ dần đậm lên, thoang thoảng trôi vào chóp mũi.

 

Cậu theo phản xạ hít hít mũi, ánh mắt cũng dời theo hướng mùi khói bay đến.

 

Chiếc Porsche không hoàn toàn đóng kín cửa sổ, bên ghế tài có chừa ra một khe nhỏ cỡ ngón tay, khói trắng mỏng manh chính là từ đó bay ra ngoài.

 

Cửa kính xe dán lớp phim chống nhìn trộm, nhưng khoảng cách lúc này đủ gần để Asahi Yuaki mơ hồ thấy được cảnh bên trong——

 

Bên trong xe có một người đang ngồi. Mái tóc dài màu nhạt buông tự nhiên qua vai, dáng ngồi hơi nghiêng, một tay kẹp điếu thuốc, mặt hướng về phía cửa sổ. Đôi mắt sắc lạnh như thể của loài sói đang ẩn mình trong rừng sâu, cho dù bị kính xe ngăn cách vẫn dễ dàng cảm nhận được sự sắc bén như dao nhọn xuyên qua ánh nhìn.

 

“……!” Asahi Yuaki lập tức căng thẳng, theo bản năng gồng lên như thói quen trước đây. Càng lo lắng, gương mặt cậu càng căng cứng, đôi mắt hồ ly vốn đã mảnh giờ lại càng sắc lẹm như thể có thể bật ra móng vuốt bất cứ lúc nào.

 

Trong xe… thật sự có người sao?! Vừa rồi cậu còn tưởng xe đỗ không, vì không thấy động tĩnh gì!

 

Vậy mà vừa quay đầu đã thấy ngay một ánh nhìn chết chóc phóng thẳng về phía mình, đúng là hù chết người ta mà!!

 

Cảm giác khẩn trương ban đầu chưa tan hết, trong lòng cậu lại sinh ra một chút chột dạ.

 

Nếu chủ xe vẫn luôn ngồi trong đó, vậy thì từ đầu đến cuối, chuyện cậu đập vào xe, máu me bê bết, lau lau quẹt quẹt… chẳng phải đều bị thấy hết rồi sao?

 

Thôi thì đành chịu. Người ta tức giận cũng đúng thôi, rõ ràng là cậu sai trước.

 

Asahi Yuaki thở dài một hơi, đôi mắt hồ ly vốn hơi nheo lại vì đề phòng cũng dần dần thả lỏng. Gương mặt cậu khôi phục lại vẻ bình thản thường ngày, cố gắng tỏ ra vô hại và thân thiện.

 

Cửa xe Porsche chậm rãi mở ra từ phía bên trong, chủ xe bước xuống.

 

Người đó mang theo khí chất lạnh lẽo khó diễn tả thành lời. Đôi giày da nện xuống mặt đất mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhẹ nhàng như một con thú săn đang di chuyển trong rừng. Chiếc áo khoác dài đen tuyền khẽ tung lên theo từng bước chân vững chãi.

 

—— Chính là Gin.

 

Mãi cho đến lúc này, khi tấm phim chống nhìn trộm được gỡ bỏ, Asahi Yuaki mới thật sự thấy rõ khuôn mặt đối phương, cùng mái tóc dài màu bạc trắng.

 

Chỉ vừa liếc mắt nhìn qua, Asahi Yuaki đã cảm thấy người này trông có chút quen, nhưng cậu không dám nhìn kỹ —— vì nhìn chằm chằm vào mặt người khác vốn đã rất bất lịch sự, huống chi sắc mặt đối phương lại tràn đầy uy áp.

 

Cứu mạng cứu mạng, chủ xe nhìn có vẻ đang rất tức giận thì phải!! Trong đầu Asahi Yuaki lúc này toàn là mấy cái meme mèo bày tỏ cảm xúc hoảng loạn.

 

Xét thấy người trước mặt trông không dễ nói chuyện, cậu quyết định dùng hành động thực tế để thể hiện sự xin lỗi —— trong tình huống hiện tại, nếu không thể trực tiếp lau sạch chiếc xe kia, thì chỉ còn cách… tặng quà bồi tội.

 

Dĩ nhiên, Asahi Yuaki chẳng có món quà nào trong tay cả, vì cậu vừa từ hiện trường vụ nổ chạy tới. Nhưng trong lúc cấp bách, cậu chợt nghĩ đến một thứ gần đó có thể dùng được ——

 

Chính là trái dưa hấu khi nãy khiến cậu vấp ngã!

 

Dựa vào kỹ năng giám định dưa thuộc về bản thân, cậu chắc chắn quả dưa kia chính là loại ngon ngọt chín mọng.

 

Asahi Yuaki lùi lại hai bước, trở về chỗ trái dưa, khom lưng định hái quả dưa từ trên dây xuống để đem tặng chủ xe như một cách xin lỗi.

 

Bình thường, dưa hấu không khó để hái. Thế nhưng hôm nay không hiểu sao quả dưa này lại vô cùng cứng đầu, như thể bị dán chặt bằng keo 502, bám lấy dây dưa không buông.

 

Cậu giật mạnh cũng không được, kéo cũng không xê dịch.

 

“…Không lẽ ngươi không muốn ta hái để đem tặng người ta đến thế sao, dưa hấu ?”

 

Asahi Yuaki nửa quỳ trên mặt đất, hai tay ôm lấy trái dưa, kiên quyết kéo co với nó.

 

Không khí xung quanh như ngưng đọng lại.

 

Phía trước, người đàn ông tóc dài màu bạc khẽ cười lạnh, âm thanh trầm thấp vang lên như lưỡi dao ưng chém ngang sự yên lặng.

 

Hắn kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, một làn khói trắng mỏng nhẹ lặng lẽ trôi về phía trước.

 

Gin hạ tầm mắt nhìn chằm chằm vào bóng người đang nửa quỳ dưới đất.

 

Thanh niên mắt hồ ly toàn thân đều là vết thương, tay áo dính đầy máu, trên người còn sót lại dấu tích hỏa dược, trông như thể vừa từ một vụ nổ thoát thân. Tóc tai rối bù, mặt mũi lấm lem tro bụi, cả người mệt mỏi rã rời.

 

Cuối hẻm, một cơn gió nổi lên, mang theo mùi khói thuốc súng và bụi đất cháy khét tỏa ra khắp nơi. Gin nheo mắt lại.

 

 

Tầm nhìn phía xa bị cát vàng phủ kín. Cơn lốc xoáy cuốn theo cát bụi khiến tiếng súng nổ cũng bị nuốt mất. Không khí nồng mùi thuốc súng, cháy bỏng dưới cái nắng gắt như thiêu.

 

Một thiếu niên tóc dài màu bạc nằm rạp trên cồn cát, máu đã đông lại trên người, quần áo bị nhuộm đỏ và kết thành từng mảng sậm màu. Cổ tay trái của hắn đeo một chiếc vòng tay màu xanh.

 

Bên cạnh là một thiếu niên tóc nâu khác, tay đeo vòng tay màu đỏ. Cả người cũng đầy thương tích, đặc biệt là cổ tay phải, máu tươi chảy không ngừng, vết thương sâu đến mức gần thấy cả xương.

 

“Chiến đấu giả lập mà cũng ác liệt đến mức này luôn hả.” Thiếu niên tóc nâu vừa che vết thương vừa nhìn về phương xa.

 

Gió cát mù mịt, không thể thấy rõ hai phe đỏ và xanh ở nơi xa, chỉ còn lại vài tiếng súng vọng lại lẻ loi giữa không trung.

 

“Có vẻ như chúng ta lạc đội, hoặc bị bỏ rơi rồi.” Cậu nói tiếp.

 

Cơn gió khô nóng vẫn rít gào dữ dội, thiếu niên tóc bạc gần như bị cát vàng phủ lấp nửa người vẫn không có phản ứng, chỉ có nhịp thở yếu ớt cho thấy cậu còn sống.

 

“Chúng ta phải trở về, kịp hợp với đại quân.” Thiếu niên mắt hồ ly tiếp lời.

 

“Dựa theo quy tắc lần này, chúng ta thuộc hai phe khác nhau. Tớ không thể giúp cậu —— nếu muốn sống, cậu phải tự dựa vào bản thân.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Hết Chương 17.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page