Quán Ăn Năm Xưa

Chương 17:

Chương trước

Chương sau

23.

 

Ta xuống hầm, lôi Liễu Mộc Dao từ địa lao ra.

 

Ả từng cùng Tiêu An đứng dưới tuyết sơn mà thề thốt muốn một đời một người, sống chết không rời.

 

Vậy thì, hai kẻ đó… nên cùng nhau chết.

 

Lúc ta tìm được ả, hơi thở chỉ còn thoi thóp. 

 

Ả mắng ta: “Tiện nhân… ta biết ngươi là ai rồi! Ngươi giống hệt cái tên tiện dân lẽ ra phải bị nướng sống kia! Đợi ta nói cho vương gia…”

 

Song lại khựng lại, vì ả đã nhìn thấy Tiêu An.

 

Y bị trói tứ chi, nằm trên giá gỗ — thân thể chẳng khác nào con dê đang chờ nướng.

 

“Đó…” Ta chỉ tay về phía y, nhàn nhạt nói: “Con dê đầu tiên.”

 

Rồi ta nhìn vào mắt Liễu Mộc Dao, chiêm ngưỡng từng đợt sóng kinh hoàng cuồn cuộn nổi lên trong đó, chậm rãi nói: “Ngươi, là con thứ hai.”

 

24.

 

Hai tháng sau khi Tiêu An và Liễu Mộc Dao qua đời, mẫu thân ta hạ sinh một hài nhi.

 

Người ôm đứa trẻ đặt vào tay Thôi thị.

 

Thôi thị cả đời mong cầu một đứa con, nhưng bởi Liễu Mộc Dao mà thân thể tổn thương, chẳng thể mang thai nữa.

 

Giờ đây được ôm lấy đứa bé quấn trong tã lót, nàng ấy mừng đến rơi lệ.

 

Nàng ấy hỏi mẫu thân ta: “Ngươi… định đi đâu?”

 

Mẫu thân ta mỉm cười, cởi xuống lớp y phục gấm vóc, khoác lên mình bộ áo vải thô giản dị.

 

“Đi đến nơi ta nên đi.”

 

 

Cuối ngõ, Lưu bà tử cùng đám bá tánh trong xóm phát hiện — Quán ăn năm xưa, lại mở cửa rồi.

 

Mùi hương trong quán lan đi rất xa, rất xa.

 

Hơi ấm từ món ăn truyền vào lồng ngực từng thực khách, như thổi bừng sinh khí giữa tiết trời lạnh giá.

 

25.

 

Nhiều năm sau, vùng ven kinh thành xảy ra thiên tai mất mùa, dân đói lũ lượt kéo vào nội đô xin ăn.

 

Các phu nhân nhà quyền quý lần lượt dựng lên quán cháo phát thiện, cứu tế dân nghèo.

 

Mẫu thân ta cũng có mặt trong hàng ấy.

 

Người đã già, không còn dung nhan nghiêng nước nghiêng thành thuở trước, nhưng lúc nào cũng mỉm cười từ hòa, như một vị nữ Bồ Tát độ nhân.

 

Một nam hài tuổi chừng mười mấy, thường hay đến nhận cháo—một bát lại một bát.

 

Những người tị nạn khác lấy làm bất mãn, có kẻ định động thủ, mẫu thân ta vội vàng cùng người ra ngăn, hỏi: “Ngươi ăn không đủ no sao?”

 

Nam hài ngượng ngùng lắc đầu, rồi chỉ tay về phía một đống rơm nơi xa—ở đó, có một nữ hài len lén nhìn ra từ trong.

 

“Nàng luôn nói là đói.” — Nam hài nhỏ giọng nói — “Uống một bát thì nói đói… uống thêm bát nữa vẫn nói là đói.”

 

Sau bao năm tháng, đôi mắt mẫu thân ta đỏ hoe.

 

Người đưa tay lau lệ, dịu giọng bảo: “Đủ, đều đủ cả.”

 

“A Ngưng, con theo người khác mang thêm hai mươi bao gạo từ chỗ Thôi nương nương về đây.”

 

Ta vội dẫn người đánh xe, chuyển từng bao gạo tới.

 

Từng người trong đám dân chạy nạn… rốt cuộc cũng có cháo đủ no.

 

Nam hài ôm một bát cháo lớn đưa cho nữ hài, chăm chú nhìn nàng ấy uống cạn.

 

“Còn đói nữa không?”

 

“Không đói nữa rồi!”

 

“Không đói là tốt rồi.” Nam hài vỗ vỗ ngực mình: “Ngươi chờ nhé, sau này… ta sẽ đem hết những món ngon nhất trên đời này, tất thảy… dâng cho ngươi ăn.”

 

— Hoàn —

 

Hết Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page