Muốn Đoạt Thì Cứ Đoạt Đi

Chương 17:

Chương trước

Chương sau

Dựa theo nguyên tắc không thừa nhận, không từ chối, không chịu trách nhiệm, ta chỉ cắn chặt răng, nhắm chặt mắt, mặc kệ hắn muốn nói gì thì nói.

 

Không ngờ bên tai chợt vang lên một tiếng cười khẽ.

 

“Hừ.”

 

Hắn phất tay áo rời đi, nhưng khi quay lại, trong tay đã xuất hiện hai chiếc lông chim trĩ dài mảnh.

 

“Lên đi, cởi tất.”

 

???

 

Thế cục không bằng người, ta đành phải nửa nằm lên tràng hình.

 

Diêm La Tích đứng trước mặt ta, động tác thản nhiên như ngắt một cánh hoa, liền cởi bỏ giày tất của ta.

 

“Đây là tiếu hình.”

 

Giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, chính trực.

 

Thế nhưng, hắn lại cầm lông chim trong tay mà không hề động đậy, ánh mắt rơi xuống, dừng lại hồi lâu.

 

Ta thuận theo tầm nhìn của hắn mà nhìn xuống, chỉ thấy mười đầu ngón chân trắng nõn như ngọc, từng ngón tròn trịa mịn màng, như những nụ hoa non nớt lộ ra dưới vạt váy…

 

Đột nhiên, mặt hắn đỏ bừng.

 

Thật khó tin.

 

Kẻ này mang gương mặt tựa mây lành ráng sớm, vậy mà lại kiên trì cù chân ta suốt nửa canh giờ.

 

Cười, cười mãi… đến cuối cùng, ta lại bật khóc.

 

Dẫu ta đã nhếch nhác đến thế, đối phương vẫn không quên ghé sát bên tai, giọng điệu ác ý vô cùng mà trào phúng:

 

“Khóc gì chứ?”

 

“Không biết còn tưởng ta đã dùng đại hình với ngươi.”

 

Mãi đến khi ta khóc đến nước mắt đầy mặt, Diêm La Tích mới chịu dừng tay, một cánh tay đỡ ta tựa vào vai hắn, đợi đến khi cảm xúc của ta dần ổn định lại.

 

“Ta biết vì sao ngươi không chịu nhận ta.”

 

Giọng hắn bình thản, tựa mặt hồ sâu không gợn sóng:

 

“Ngươi muốn ta cứ tiếp tục nhận lầm, tiếp tục che chở cho Ngọc Tĩnh Hảo, có phải không?”

 

“Không, không phải…”

 

“Phải hay không, rồi ta cũng sẽ biết.”

 

Dứt lời, hắn liền cầm chặt cổ tay ta, dọc đường đi ngang qua không ít cẩm y vệ, thẳng đến khi ta bị đưa xuống ngục thất phía dưới.

 

Sau đó, hắn chẳng nói thêm một lời, cứ thế rời đi.

 

Tên ngục tốt trông thấy ta nước mắt lưng tròng, chỉ lắc đầu than thở:

 

“Chậc chậc, Diêm đại nhân đúng là tàn nhẫn mà…”

 

Cũng may nơi đây còn sạch sẽ, trên nền đất khô ráo trải một lớp đệm cỏ dày, không tính là quá tệ. 

 

Ta ngả người xuống, cảm giác cả thân thể rã rời, mệt mỏi đến cực điểm.

 

Qua khung cửa sổ nhỏ trên trần, chỉ thấy bầu trời u ám, từng lớp mây đen dày nặng quẩn trên không, mang theo hơi ẩm lành lạnh.

 

Ngày mai… sẽ có một trận cuồng phong.

 

Hôm sau, ta bị một trận động tĩnh làm bừng tỉnh.

 

Ngục tốt mở khóa sắt, kéo cửa lao:

 

“Ngọc Thị, có người đến thăm ngươi.”

 

Nghe vậy, lòng ta lập tức căng thẳng, mãi đến khi người kia tháo xuống mũ che, vén tấm sa mỏng, để lộ dung nhan, ta mới thả lỏng đôi phần.

 

“Sao muội lại đến đây?”

 

Nàng vừa cất tiếng, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt ta:

 

“Tỷ tỷ đi phường thị đưa sách, lại bị trấn phủ ty áp vào ngục, chuyện này đã truyền khắp triều đình rồi. Muội cũng phải nhờ đến phu quân, mới có thể vào trong thăm tỷ…”

 

Người trước mặt chính là nhị muội Ngọc Tĩnh Thư của ta, hiện làm thiếp cho một vị quan Hàn Lâm. 

 

Kể từ khi nàng xuất giá, đây là lần đầu hai tỷ muội gặp lại.

 

Nàng quỳ ngồi xuống chiếu, mở giỏ trúc mang theo, lần lượt lấy thức ăn bên trong ra, đặt trên đệm cỏ.

 

“Nói ra thì, tỷ tỷ hạ bút thành văn, muội muội qua mắt không quên, chỉ riêng ta tư chất tầm thường, cũng nhờ thế mà sống an nhàn, tránh được cảnh lưu lạc, chẳng phải sao?”

 

Nghe nàng tự giễu, ta chẳng biết đáp thế nào.

 

Ngọc Tĩnh Thư lấy ra một đôi bát đũa sạch sẽ, đặt bên tay ta:

 

“Tỷ tỷ hãy ăn no trước đã, đợi khi phu quân hạ triều, muội lại cầu xin chàng cứu tỷ ra ngoài…”

 

“Không được!”

 

Có lẽ giọng ta quá mức vội vàng, làm Ngọc Tĩnh Thư hoảng sợ, nàng sững người nhìn ta:

 

“Tỷ…”

 

“Muội chỉ là thiếp thất, có tư cách gì cầu xin phu quân?”

 

Thấy nàng trân trân nhìn mình, ta nghiêm giọng:

 

“Muội có thời gian rỗi rãi lo chuyện này, chẳng bằng sinh thêm mấy hài tử để giữ vững sủng ái, cũng coi như để nhà họ Ngọc có hậu tự, đó mới là chuyện đứng đắn.”

 

Hết

Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page