Tôi định trả lời “Em đã đọc rồi,” lại muốn nói “Không cần phiền phức vậy,” nhưng cuối cùng chỉ xóa đi, sửa lại, rồi chỉ gửi một chữ:
“Ừm.”
Ngày hôm đó, mơ hồ trong lòng, tôi như đang chờ tin nhắn này.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy nó, tôi lại không cảm thấy chút dao động nào.
Có lẽ là tôi không muốn chờ nữa, hoặc cũng có thể là tin nhắn đến quá muộn.
Trong giải Samsung Cup lần này, Tống Khải Nguyên, 16 tuổi, đã không phụ kỳ vọng, lọt vào vòng 16 mạnh.
Trong danh sách 16 kỳ thủ, số lượng kỳ thủ trong nước và nước H gần như ngang bằng, 5-5.
Ngược lại, các tuyển thủ nước R có phong độ rất kém, chỉ có một kỳ thủ thất đẳng lọt vào vòng 16 mạnh.
Trong những ngày không có trận đấu, tôi chỉ đứng ngoài cửa các phòng thi đấu, qua màn hình, nghiên cứu quá trình các trận đối cờ.
Điều bất ngờ là, sau hơn mười ngày thi đấu, người vô địch Samsung Cup lần này lại chính là kỳ thủ thất đẳng duy nhất còn lại của nước R —
Phong Thần Liên, thất đẳng, 21 tuổi.
“Đến khi chúng ta 21 tuổi, liệu có khả năng giành được chức vô địch không?”
Khi nhìn Phong Thần Liên thất đẳng nhận giải, Tống Khải Nguyên bên cạnh bỗng quay sang hỏi tôi.
Quầng thâm nhạt dưới mắt anh ta như chứng tỏ rằng mấy ngày qua, đã không ngủ đủ giấc.
Trong giải Samsung Cup lần này, dù Tống Khải Nguyên đã lọt vào vòng 16 mạnh, nhưng cũng thất bại trước Phong Thần Liên.
Tôi suy nghĩ một lát, rồi nghiêm túc trả lời:
“Vậy chúng ta phải cố gắng hơn nữa.”
Người thắng trong một ván cờ chỉ có thể là một.
Cũng giống như nhà vô địch của một giải đấu chỉ có thể là một.
Đối với tôi và Tống Khải Nguyên, trước khi tranh ngôi vô địch, chúng tôi là đồng đội.
Nhưng khi tranh ngôi vô địch, chúng tôi sẽ trở thành đối thủ.
Trên con đường cờ vây, nhà vô địch luôn là người cô độc.
“À, thầy bảo cô dạo này định ở lại nước H học phải không?”
“Tôi muốn ghé thăm các viện cờ ở đây. Phong cách chơi cờ của họ có đôi chút khác biệt so với trong nước.”
Đối mặt với câu hỏi của Tống Khải Nguyên, tôi thành thật trả lời.
Anh ta trầm ngâm nhìn tôi, một lúc sau lại hỏi:
“Cô ở một mình được không?”
Tôi hơi khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu.
“Nhà họ Từ biết chuyện chưa?” Tống Khải Nguyên dời ánh mắt sang hướng khác.
“Tôi đã nhắn rồi, nhưng… chắc sau khi về nước, thầy sẽ liên hệ với họ.” Giọng tôi có chút ngập ngừng.
Mấy ngày trước, sau khi gửi chữ “Ừm” cho Từ Trú, tôi lại nhắn thêm một tin:
“Tạm thời em sẽ ở lại đây luyện tập.”
Từ Trú không trả lời, nhưng tôi nghĩ chắc anh ấy đã đọc.
Thành thật mà nói, trí nhớ của thầy giáo không tốt lắm.
Tôi cũng không chắc sau khi về nước, thầy có nhớ để báo lại với nhà họ Từ hay không.
Nhưng mà…
Dù ở trong nước, tôi cũng thường xuyên luyện tập tại các viện cờ ở các thành phố khác nhau.
Từ Trú hẳn đã quen với điều này.
Những ngày ở lại nước H, thực ra cũng không khác mấy so với ở trong nước.
Tôi thường sống trong một ngôi chùa, hàng ngày qua lại các viện cờ, đối cờ với nhiều kỳ thủ nước H.
Ngay cả Phong Thần Liên cửu đẳng, nhà vô địch Samsung Cup lần này, cũng tạm thời ở lại nước H.
Khi rảnh, anh ấy cũng chỉ dẫn tôi vài điều.
Chỉ là, vì bất đồng ngôn ngữ, việc giao tiếp không mấy dễ dàng.
Sự khó khăn này không chỉ nằm ở việc học cờ, mà còn cả trong cuộc sống hàng ngày.
May mắn thay, chùa yên tĩnh, tôi sống một mình trong căn phòng riêng, tránh được nhiều phiền phức.
Trong cuộc sống bình lặng ngày qua ngày ấy, một hôm, vị trụ trì bất ngờ gõ cửa phòng tôi.
Ông ấy cầm theo một chiếc điện thoại, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
Tôi dùng vốn tiếng nước H không mấy trôi chảy của mình hỏi:
“Đại sư, có chuyện gì vậy?”
“Thầy của cô gọi.” Trụ trì đưa điện thoại cho tôi.
Tôi hơi bối rối nhận lấy điện thoại, ngay lập tức, giọng thầy giáo vang lên bên tai:
“Tiểu Xuân?”
“Thầy ơi, em đây.”
“Chuyện em ở lại nước H, em đã nói với nhà họ Từ chưa?”
Giọng thầy giáo đầy vẻ lo lắng, ông ấy thở dài bất lực rồi tiếp tục:
“Hai ngày nay, nhà họ Từ không biết đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại tới viện cờ. Còn cậu Từ Trú ấy, đích thân tới viện, suýt nữa thì cãi nhau với lãnh đạo.”
Nghe thấy câu này, tôi theo bản năng cau mày:
“Em đã nói với Từ Trú rằng em tạm thời ở lại đây để luyện tập.”
Còn về việc… cãi nhau?
Tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi Từ Trú sẽ cãi nhau kiểu gì.
18
“Và còn nữa, Tiểu Xuân, điện thoại của em bị làm sao vậy?”
Thầy tiếp tục hỏi.
“Điện thoại?” Tôi hơi ngẩn ra.
Thầy giải thích với vẻ bất lực:
“Điện thoại của em mấy ngày nay không gọi được, em không nhận ra à?”
Nghe thầy nói vậy, tôi mới nhớ ra, vì mấy ngày qua bận rộn luyện tập và phục bàn, tôi đã rất lâu không động đến điện thoại.
Điện thoại không mang theo bên mình, và có lẽ từ lúc nào đó, nó đã hết pin và tự động tắt nguồn.
You cannot copy content of this page
Bình luận