Thanh Mai Trúc Mã Bị Người Khác Cưa Đổ Rồi

Chương 17:

Chương trước

Chương sau

“Đây là ai thế?”

 

“Hình như là bạn của Lục Chiêu Nam.”

 

Cô ấy “chậc chậc” hai tiếng.

 

“Cô ta nhìn Lục Chiêu Nam bằng ánh mắt không đơn giản đâu. Có khi nào là đối thủ của cậu đấy, nhớ cẩn thận.”

 

Không cần Vũ Nhạc nói, tôi cũng nhận ra.

 

Cô gái tên Nhã Văn này, rõ ràng là rất thích Lục Chiêu Nam.

 

Từ lúc ra khỏi thang máy, cô ta không hề che giấu sự thù địch với tôi.

 

Khi phục vụ đến nhận món, Lục Chiêu Nam hỏi tôi muốn ăn gì.

 

“Cái gì cũng được.”

 

Tôi cười đáp.

 

Anh gật đầu, chọn vài món một cách ngẫu nhiên.

 

Tôi hơi ngạc nhiên, vì mấy món anh chọn lại đúng là những món tôi thích.

 

Sao anh ấy biết được khẩu vị của tôi nhỉ?

 

“Tối nay chị dâu là người thắng lớn nhất, mọi người không cần khách sáo, cố gắng để anh Nam phải mở hầu bao đi!”

 

Một anh bạn ngồi đối diện nói đùa.

 

Lời vừa dứt, cô gái tên Nhã Văn ngạc nhiên nhìn về phía anh ta, gương mặt lộ vẻ sững sờ.

 

“Ai là chị dâu?”

 

“Thì còn ai vào đây nữa, chẳng lẽ ở đây có vài chị dâu sao?”

 

Anh bạn đó cười nói.

 

Lúc này Nhã Văn mới phản ứng, cô ta quay đầu nhìn tôi, biểu cảm dần trở nên nghiêm trọng.

 

Trong lúc ăn tối, Lục Chiêu Nam nhận được một cuộc gọi.

 

Có lẽ trong phòng hơi ồn, anh đi ra ngoài ban công.

 

Vũ Nhạc đang nói chuyện với tôi, thì Nhã Văn, ngồi cách tôi một ghế, đột nhiên lên tiếng hỏi:

 

“Canh hải sâm này ngon lắm, chị muốn thử không?”

 

Tôi hơi bất ngờ khi cô ta chủ động bắt chuyện, vừa định đáp lại thì cô ta đã cầm bát của tôi để múc canh.

 

Tôi vội đứng dậy:

 

“Cảm ơn, để tôi tự làm được rồi.”

 

Cô ta mỉm cười:

 

“Không sao mà.”

 

Nói xong, cô ta đưa bát canh đã múc đầy về phía tôi.

 

“Cảm ơn…”

 

Lời còn chưa kịp nói hết, tay cô ta đột ngột buông bát ra.

 

Tôi giật mình, vội vàng cúi xuống đỡ bát.

 

May thay, canh không quá nóng, tôi cũng đỡ được bát kịp thời.

 

Nhưng phần lớn canh đã đổ hết lên váy tôi.

 

“Á…”

 

Cô ta làm ra vẻ mặt hốt hoảng, hai tay che miệng.

 

“Tôi cứ tưởng chị đỡ được rồi. Làm sao bây giờ, tôi không cố ý đâu.”

 

Thủ đoạn vụng về thế này.

 

Diễn xuất khoa trương đến vậy.

 

Tôi thực sự chỉ muốn bật cười khinh bỉ.

 

Nhưng…

 

Thôi, có nhiều người ở đây, tôi cũng không muốn vì chuyện nhỏ mà nổi giận.

 

Hơn nữa, đôi co với loại người này cũng thật vô nghĩa.

 

Vài người nhìn về phía tôi, lo lắng hỏi:

 

“Chị dâu, chị không sao chứ?”

 

“Có bị bỏng không?”

 

Tôi lắc đầu, định đi vào nhà vệ sinh thì Lục Chiêu Nam từ ban công quay lại.

 

Nhìn thấy tình hình, lông mày anh lập tức cau lại.

 

“Chuyện gì vậy?”

 

Chu Tư Tề giải thích:

 

“Vừa nãy Nhã Văn múc canh cho chị dâu, không cẩn thận làm đổ.”

 

Ánh mắt Lục Chiêu Nam trở nên lạnh lùng, nhìn về phía Nhã Văn.

 

Gương mặt cô ta tái đi, giọng nói trở nên mất tự nhiên:

 

“Em đâu có cố ý.”

 

“Cô có bị bỏng không?”

 

Lục Chiêu Nam hỏi tôi.

 

“Không sao.”

 

“Đi thôi.”

 

 Anh bước lên, nắm lấy tay tôi một cách tự nhiên.

 

Tôi thoáng bối rối.

 

“Đi đâu vậy?”

 

“Đi mua quần áo.”

 

Hả…

 

“Bây giờ à?”

 

“Ừ.”

 

Bị Lục Chiêu Nam nắm tay dẫn ra khỏi phòng bao, tôi thấy sắc mặt của Nhã Văn chuyển từ trắng sang xanh, rồi từ xanh chuyển sang đen, cứ như vậy giận dữ nhìn tôi chằm chằm cho đến khi khuất sau cánh cửa.

 

Bên ngoài, màn đêm dần buông xuống.

 

Lên xe, tôi hỏi Lục Chiêu Nam:

 

“Chúng ta định đi đâu mua đồ vậy?”

 

Anh hơi suy nghĩ, rồi nhìn sang tôi.

 

“Bình thường cô mua đồ ở đâu?”

 

Tôi nghĩ một chút, trả lời:

 

“Đa số quần áo của tôi đều mua online.”

 

Nghe vậy, anh khẽ cười:

 

“Được thôi, vậy xem ra tôi chỉ có thể đưa cô đến nơi duy nhất mà tôi biết có thể mua đồ nữ rồi.”

 

Chúng tôi đến nơi duy nhất mà Lục Chiêu Nam biết để mua đồ nữ.

 

Nhìn vào bên trong cửa hàng, những cô nhân viên trang điểm tinh tế, dáng người cao ráo, mặc đồng phục thanh lịch…

 

Rồi nhìn đến nội thất xa hoa của cửa hàng…

 

Và logo thương hiệu nổi bật trên cửa.

 

Tôi cảm thấy sợ hãi.

 

Thật không ngờ có ngày mình lại bước vào nơi như thế này.

 

“À này, Lục Chiêu Nam, anh từng đưa ai đến đây mua đồ chưa?”

 

“Mẹ tôi.”

 

Anh trả lời ngắn gọn.

 

Tôi…

 

Bước vào cửa hàng.

 

Một cô nhân viên xinh đẹp nhiệt tình bước đến, nở nụ cười rạng rỡ:

 

“Chào buổi tối, Lục tiên sinh, anh đến để lấy đồ cho phu nhân chủ tịch phải không ạ?”

 

Lục Chiêu Nam lắc đầu:

 

“Không, giúp tôi chọn hai bộ đồ phù hợp cho cô ấy thử.”

 

Cô nhân viên thoáng bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

 

“Vâng, hai vị vui lòng chờ một chút.”

 

Tôi không biết phải nói gì.

 

Mẹ của Lục Chiêu Nam và tôi cách nhau ít nhất cũng phải 20 tuổi.

 

Liệu ở đây có thể tìm được đồ phù hợp với tôi không?

 

Nhìn lướt qua thẻ giá trên vài bộ quần áo, tôi suýt chút nữa không đọc nổi số.

 

Lát nữa về nhà, chắc mẹ tôi sẽ nghĩ tôi bị một ông già bao nuôi mất thôi.

 

Tôi thực sự nghi ngờ liệu vóc dáng khiêm tốn và khí chất bình thường của mình có thể “cân” nổi mấy bộ đồ ở đây không.

 

Hết Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page