Xuyên Không Giúp Nữ Chính Bảo Toàn Mạng Sống

Chương 17:

Chương trước

Chương sau

Cô ấy nắm chặt tay tôi, ánh mắt nghiêm túc: “Thật sự cảm ơn cô đã quan tâm đến tôi, nhưng tôi không thể nói thêm được nữa… Tôi không muốn kéo cô vào chuyện này.”

 

Tối hôm đó, tôi nằm trên giường trong ký túc xá, hai tay ôm đầu đầy chán nản. 

“Khoan đã nào… Giang Miện cầm d.a.o, livestream trước mặt tôi thế kia, mà Bạch Tịnh Vi lại bảo chỉ mới ‘tìm ra chút manh mối’? Tôi rất nghi ngờ… liệu hai đứa chúng tôi có đang nói về cùng một chuyện không vậy?”

 

Hệ thống nhanh chóng đáp lời: “Chuyện đó không phải là thứ cô nên lo đâu. Nữ chính có tuyến cốt truyện của riêng cô ấy. Cô chỉ là một NPC hỗ trợ, đừng lo chuyện bao đồng của nhân vật chính nữa, nghĩ đến mấy thứ khác đi.”

 

Nghe xong, tôi bỗng ngộ ra điều gì đó.

 

“Phù, hú hồn! Suýt nữa thì tôi lại làm công việc vượt quá mức lương rồi!”

 

Yên tâm trở lại, tôi kéo chăn lên người, quyết định nhân lúc nghỉ trưa ngủ một giấc ngon lành.

 

… Nhưng đúng 3 giây sau, tôi bật người ngồi thẳng dậy như cái lò xo.

 

Giọng nói điện tử của hệ thống cũng rung lên đầy lo lắng: “Sao thế?!”

 

Tay tôi siết chặt góc chăn, giọng run rẩy: “Tôi… nhớ ra một chuyện khác rồi!”

 

Hệ thống ngạc nhiên: “Chuyện gì?”

 

Tôi hét lên như sắp phát khóc: “Điện thoại của tôi vẫn còn nằm trong tay Giang Miện!”

 

Hệ thống thở phào nhẹ nhõm: “Có gì đâu mà căng! Cô chẳng phải vẫn luôn mắng cái điện thoại đó chỉ là ‘cục gạch’ chỉ dùng để liên hệ với Bạch Tịnh Vi’ thôi sao? Giang Miện sẽ không phát hiện gì đâu.”

 

Tôi gần như cào nát chăn, giọng run rẩy đến mức nghẹn lời: “Nhưng mà… đó vẫn là một cục gạch có chức năng chụp ảnh đấy!”

 

16.

Trên đường vội vã chạy đến phòng của Giang Miện, hệ thống không ngừng cằn nhằn: “Cô cứ chê bai thiết kế đồng phục còn gì? Vậy mà lại còn chụp hình?”

 

Tôi không phục, hậm hực cãi lại: “Cuộc sống này, ngoài việc làm công và chạy nhiệm vụ, chẳng có chút niềm vui nào hết! Tôi tự ngắm vẻ đẹp và sự quyến rũ của mình một chút thì làm sao?”

 

Hệ thống giở giọng châm chọc: “Ồ~, dù sao thì cô bảo Giang Miện trong mắt cô chỉ là ‘nhân vật 2D’ thôi mà. Nhân vật giấy thì hiểu được cái gì? Sao cô lại cuống cuồng thế hả?”

 

Tôi cười khẩy, cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Ha ha, đúng là buồn cười! Tôi đâu có thèm quan tâm.”

 

Ngay câu tiếp theo, tôi đã gõ cửa phòng của Giang Miện.

 

Cộc, cộc, cộc.

 

Bên trong vang lên giọng nói quen thuộc: “Vào đi.”

 

Tôi cẩn thận thò đầu qua khe cửa, chỉ thấy một cảnh tượng bất ngờ:

 

Giang Miện phá lệ không hề ngồi lười biếng như mọi khi, mà đang tự tay di chuyển đồ đạc trong phòng.

 

Cửa sổ vốn luôn mở để hương hoa violet bay vào phòng nay đã bị đóng kín, thay vào đó là một mùi hương khác tràn ngập trong không khí.

 

Tôi hít hít mũi, cảm thấy mùi này… có chút quen thuộc.

 

Giang Miện quay đầu lại nhìn tôi, khóe môi cong lên đầy ý vị: “Vào đi, đúng lúc tôi đang có chuyện tìm em.”

 

Tôi cố nặn ra một nụ cười tươi rói, từng bước từng bước dịch chuyển vào phòng: “À… em chỉ đến lấy lại điện thoại thôi.”

 

Giang Miện ra vẻ vô cùng thản nhiên, giọng điệu không chút để tâm: “Vào mà lấy.”

 

Nghe xong, trái tim tôi thả lỏng. 

 

Xem ra, đối phương vẫn chưa phát hiện ra cái gì trong điện thoại.

 

Vừa bước vào được hai bước, bỗng nhiên phía sau lại vang lên tiếng gõ cửa.

 

Tôi mở cửa phòng, chỉ thấy người quản gia trung niên nho nhã đang đứng bên ngoài, trên tay ôm một cuộn giấy ảnh khổng lồ.

 

Quản gia nhanh chóng đảo mắt nhìn vào trong phòng một lượt, hơi thở phập phồng vài cái rồi cung kính nói: “Thiếu gia, thứ cậu yêu cầu đã được mang đến.”

 

Tôi lập tức vươn tay ra đón lấy: “Đưa tôi là được.”

 

Ngay khoảnh khắc cuộn giấy được giao vào tay, ánh mắt của quản gia chợt dừng lại trên người tôi. 

 

Ông ta mỉm cười, giọng điệu đầy thân thiện nhưng lại khiến tôi lạnh cả sống lưng: “Trước đây thiếu gia chưa từng để ai bước vào phòng cậu ấy. Cô là người đầu tiên đấy.”

 

Hết Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    huong.nguyen

    Bộ này quen lắm:) hình như có đọc rồi. Tác giả bộ này tên gì vậy bạn

Trả lời

You cannot copy content of this page