Chương 2:
07/12/2024
Chương 3:
07/12/2024
Chương 1:
07/12/2024
Chương 4:
07/12/2024
Chương 5:
07/12/2024
Chương 6:
07/12/2024
Chương 7:
10/12/2024
Chương 8:
10/12/2024
Chương 9:
10/12/2024
Chương 10:
10/12/2024
Chương 11:
10/12/2024
Chương 12:
10/12/2024
Chương 13:
10/12/2024
Chương 15:
10/12/2024
Chương 14:
10/12/2024
Chương 16:
12/12/2024
Chương 17:
12/12/2024
Chương 18:
12/12/2024
Chương 19:
12/12/2024
Chương 20:
12/12/2024
Chương 21:
14/12/2024
Chương 22:
14/12/2024
Chương 23:
14/12/2024
Chương 24:
14/12/2024
Tiến lên vài bước, cố gắng bắt chuyện với hắn: “Tạ…”
Lời còn chưa kịp thốt ra, đã bị đôi môi của Tạ Từ chặn lại.
Ánh mắt hắn cuộn trào sóng dữ, ngay cả khóe mắt cũng ửng đỏ.
Tựa như phát cuồng, cắn mút đôi môi ta một cách hung hãn.
Thật lâu sau, dường như vẫn chưa thỏa mãn, hắn bế bổng ta lên, đặt xuống giường.
Trong lúc di chuyển, vô tình làm đổ ngọn nến trên bàn.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh trăng yếu ớt len lỏi qua cửa sổ, rải nhẹ xuống sàn nhà.
Ta ngã xuống đệm, còn chưa kịp phản ứng thì Tạ Từ đã đè xuống.
Nụ hôn nóng bỏng của hắn lại một lần nữa rơi xuống môi, mang theo sự vội vã và chiếm hữu.
Ta cố gắng vùng vẫy đôi chút, nhưng Tạ Từ lại càng siết chặt lấy, giam cầm ta trong vòng tay hắn, khiến ta không thể nhúc nhích.
Không biết vì bị cánh tay của Tạ Từ ôm chặt, hay vì nụ hôn dồn dập ấy, mà ta dần cảm thấy khó thở.
Ngay khi tưởng chừng không chịu nổi nữa, nụ hôn của hắn cuối cùng dừng lại.
Hắn vùi đầu vào hõm vai ta, cánh tay lại càng siết chặt hơn, đến mức ta cảm thấy vòng eo mình như sắp bị gãy lìa.
“Đau…” Ta khẽ kêu một tiếng.
Tạ Từ bỗng cứng đờ, nới lỏng lực một chút, nhưng vẫn ôm ta rất chặt.
Trong phòng, sự tĩnh lặng đến mức đáng sợ bao trùm.
Ta chỉ nghe thấy hơi thở gấp gáp của hắn, tựa như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Đột nhiên, trên cổ cảm thấy một sự lạnh lẽo ẩm ướt, khiến cả người ta giật mình run rẩy.
Ta khẽ run giọng, nói: “Đừng… Tạ… Tạ Từ, đừng như vậy.”
Người trên thân không rõ có nghe thấy hay không, hoặc giả như nghe nhưng làm ngơ, chậm rãi đưa đầu lưỡi lướt nhẹ qua cổ ta vài lần.
Toàn thân ta cứng đờ, không thể nhúc nhích.
Một hồi lâu sau, Tạ Từ chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn mang theo chút tủi hờn: “Phải chăng là vì hắn ta gọi nàng Lạc Nhi, nên nàng không thích ta gọi như thế?”
Ta suy nghĩ hồi lâu, “hắn ta” trong lời nói của hắn, hẳn là chỉ Bạch Diễn Đường.
Nhưng…
Ta khẽ hỏi lại: “Ta không cho ngươi gọi ta là Lạc Nhi lúc nào?”
Nghe vậy, giọng nói của Tạ Từ lại thêm chút ủy khuất: “Trong ảo cảnh, nàng nói ta đừng gọi nàng là Lạc Nhi.”
Lúc này ta mới nhớ ra, thì ra là chuyện khi đó.
Ta từ tốn giải thích: “Trong tộc, rất nhiều người đều gọi ta là Lạc Nhi.”
Cảm thấy người trên thân chợt cứng đờ.
Suy nghĩ một hồi, ta khẽ cất tiếng: “Tạ Từ, chẳng lẽ ngươi đang ghen sao?”
Phòng càng trở nên tĩnh lặng hơn, dường như ngay cả tiếng thở của Tạ Từ cũng không còn nghe thấy.
Cuối cùng, hắn chỉ để lại một câu: “Ngủ sớm đi, ngày mai còn có việc.”
Rồi vội vàng rời đi.
Ta gọi đó là “muốn che giấu nhưng thực ra là bỏ chạy trong bối rối”.
Sáng hôm sau, khi gặp lại Tạ Từ, ta không tránh khỏi có chút lúng túng.
Hắn nói có việc, muốn đưa ta đến từ đường của tộc.
Ta vốn nghĩ lời hôm qua của hắn chỉ là cái cớ, không ngờ lại thực sự có chuyện.
Đến từ đường, tộc trưởng gia gia và các trưởng lão đều đã có mặt.
Ta có chút do dự, mấy ngày qua hiếm khi ra ngoài, một phần cũng vì sợ phải đối mặt với tộc trưởng gia gia, không biết phải đối diện với ông ấy ra sao.
Tạ Từ nắm tay ta, lặng lẽ dẫn vào bên trong.
Lúc này ta mới nhìn rõ, trong từ đường còn có rất nhiều người, Bạch Thích Thích đang quỳ trước bài vị, nước mắt rơi lã chã.
Tộc trưởng gia gia thấy ta đến, bước tới trước mặt, nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt: “Lạc Nhi, không bị thương là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Ta không biết phải đáp lại thế nào, chỉ khẽ gật đầu.
“Tộc trưởng, trước tiên hãy xử lý chính sự.” Tạ Từ nhắc nhở.
Lúc này ta mới hiểu, thì ra gần đây Tạ Từ sáng đi tối về là vì điều tra cho ta, giúp ta rửa sạch oan khuất.
Tộc trưởng gia gia gật đầu, bước lên chính tọa, trầm giọng tuyên bố: “Bạch Thích Thích trộm cắp bảo vật Lưu Ly Trản, vu oan đồng môn, phạt ba mươi roi, cấm túc ba năm.”
Ta ngây người, chưa kịp phản ứng.
Tộc trưởng gia gia bước tới nắm lấy tay ta, ôn tồn nói: “Lạc Nhi, giờ đây gia gia cũng coi như đã rửa sạch nỗi oan cho con.”
Chỉ cảm thấy lòng mình lạnh lẽo.
Dẫu biết rằng ba mươi roi có thể khiến Bạch Thích Thích phải dưỡng thương cả năm rưỡi, nhưng so với hình phạt ta từng gánh chịu, chẳng phải vẫn quá nhẹ nhàng hay sao?
Ta rút tay ra khỏi tay tộc trưởng gia gia, lạnh lùng nói: “Chẳng phải như vậy là quá bất công ạ?”
Tộc trưởng gia gia sững người, bàn tay dừng lại giữa không trung, khẽ thở dài: “Lạc Nhi…”
“Vì phụ thân nàng là trưởng lão? Vì con không có cha nương, không ai che chở sao?”
Nói đến đây, nước mắt ta lặng lẽ rơi xuống, không một tiếng động.
“Lạc Nhi, không phải như vậy đâu.” Tộc trưởng gia gia lộ rõ vẻ bối rối.
Trong vài giây im lặng, dường như ông ấy đã hạ quyết tâm, quay sang những người xung quanh, nghiêm giọng: “Tất cả lui xuống trước đi.”
You cannot copy content of this page
Bình luận