Danh sách chương

Nếu nàng không hiểu lầm, thì ý hắn ta là hiện tại Lăng Tử Quan vẫn chưa biết sự tình? Nếu thật do Mạnh Vũ Chi tiết lộ, Lăng Tử Quan đâu thể không hay? Vậy nên, Mạnh Vũ Chi cũng không vạch trần nàng!

Đã như vậy, nàng lại càng không cần phải lo lắng.

“Ta chưa làm, sao lại biết được?”

Giản Quân Ninh thấy muội muội chẳng hề phối hợp, tức giận đến cực điểm.

“Ngươi không cần mặt mũi cũng được, nhưng các tiểu thư khác của Giản gia còn cần thể diện, Bá phủ nơi kinh thành cũng cần thể diện, ta đây cũng cần thể diện! Ngươi nếu còn không khai, ta sẽ viết thư báo cho ngoại tổ phụ, đem ngươi gửi về ngoại tổ gia.”

Ngoại tổ gia họ Lục, là thế gia danh môn, trong tộc đều chuộng đọc sách, bởi vậy nguyên chủ cực kỳ chán ghét phải tới đó. Từ nhỏ đến lớn, chỉ lúc còn nhỏ mới bị ép tới mấy lần, sau này lớn lên luôn giả bệnh để tránh.

Vân Ninh lặng lẽ ngẫm lại lời Giản Quân Ninh vừa nói.

Hắn ta hỏi vị trí giấu túi thơm, lời ấy ngụ ý là đã tìm qua mà không thấy. Nghĩ thông rồi, nàng nói: “Đại ca nếu đã tin lời người ngoài, tất cũng đã đi tìm. Nếu không tìm thấy, tức là chẳng có túi thơm nào, vậy cớ chi lại tới hỏi ta?”

Giản Quân Ninh: “Không thể nào, ngươi nhất định đã đặt túi thơm rồi.”

Lan Ninh là người không biết nói dối, nàng ta nói nhị muội đặt túi thơm, vậy thì nhất định là có.

Xem ra Giản Quân Ninh đã nắm được tin chắc chắn, biết rõ hôm qua nguyên chủ đặt túi thơm. Không biết là ai đã mách lẻo với Giản Quân Ninh? 

Lẽ nào là người bên chỗ Tố di nương? 

Nay quyền quản gia trong phủ nằm trong tay Tố di nương, những việc xảy ra trong phủ khó lòng giấu được bà ta. Nhưng nếu là người của Tố di nương, hẳn bà ta sẽ không kín tiếng như vậy, mà phải rêu rao cho mọi người đều biết, khiến nàng mất sạch mặt mũi mới phải.

Nữ chính cũng không phải không có khả năng. Nữ chính thông tuệ, âm thầm bồi dưỡng người của mình, đối với sự tình trong phủ hẳn cũng biết rõ ít nhiều.

Bất quá, bất kể ai nói, túi thơm kia là nguyên chủ làm ra, chẳng phải nàng. Nàng tất nhiên sẽ không thừa nhận. Huống chi, nay túi thơm đã bị nàng tiêu hủy, chẳng còn gì phải sợ.

“Căn phòng ấy ở ngoại viện, đại ca nếu không yên tâm, chi bằng cho người lục soát kỹ hơn, tìm khắp hang cùng ngõ hẻm mà xem. Nếu vẫn không tìm được, mà còn chưa yên lòng, thì chi bằng đổi cho thế tử phòng khác. Hà tất phải tới chỗ ta gây sự?”

Giản Quân Ninh không moi được gì từ Vân Ninh, bị nàng làm cho tức đến sôi gan. Nhưng lý trí mách bảo hắn ta, lúc này không nên tiếp tục dây dưa với nàng, việc cần kíp là phải lập tức đi tìm kỹ lại lần nữa, đem túi thơm tìm ra, kẻo để việc lớn bại lộ.

“Nếu ta tìm được túi thơm, ta nhất định nói được làm được, sẽ đưa ngươi tới Lục gia!”

Vân Ninh đung đưa trên xích đu, thờ ơ đáp: “Tùy huynh.”

Giản Quân Ninh bị thái độ này của nàng chọc giận đến cực điểm, nhưng giờ phút này hắn ta cũng chẳng làm gì được. 

Lúc xoay người chuẩn bị đi, ánh mắt lướt qua mấy quyển thoại bản đặt trên bàn, liền giật lấy xé nát vụn. Cảm thấy vẫn chưa hả giận, hắn ta lại giẫm thêm mấy lượt, rồi mới chịu bỏ đi.

Vân Ninh tức đến không thốt nổi lời, hướng theo bóng lưng Giản Quân Ninh mà mắng: “Đồ thần kinh! Sao lại trút giận lên sách của ta, ta còn chưa nghe xong mà!”

Giản Quân Ninh chẳng thèm ngoảnh lại, lạnh lùng ném lại một câu: “Nhị muội bớt đọc mấy thứ nhảm nhí đó đi, kẻo đọc hỏng đầu óc!”

Vân Ninh tức giận, làm bộ vung tay múa chân về phía bóng lưng hắn ta.

“Đồ trẻ con!”

Giản Quân Ninh đi rồi, Hương Thảo từ ngoài cửa bước vào.

Nàng ấy vừa rồi đã đuổi hết mọi người đi xa, tự mình canh ở cửa. 

Không nghe thấy tiếng cãi vã to, nhưng trông sắc mặt đại thiếu gia cùng nhị tiểu thư đều không tốt, chắc chắn đã xảy ra xung đột.

 

Hết Chương 16: Tùy huynh.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page