Quản Gia Toàn Năng Trong Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 16:

Chương trước

Chương sau

Con người vốn ích kỷ… Cậu bỗng nhận ra, hóa ra bản thân mình cũng chẳng khá hơn gì.

Ăn xong, Tạ Lăng Duệ phối hợp với Lý Kiến Tài, lên tiếng bảo muốn đi vệ sinh.

Lúc này Mã Toàn và Lý Đại Lực đang được sai đi mua nguyên liệu nấu ăn, với lý do là: tốt nhất nên tự nấu để đảm bảo an toàn—phía bên kia cũng đồng ý.

Sau bữa ăn, nhóm người bịt mặt bắt đầu liên lạc với người nhà của các con tin. Tạ Lăng Duệ mới biết, Lục Tùy Phong bị bắt vì xông vào cứu bé gái kia, kết quả bị kéo theo.

Hiện tại, chúng đang hỏi Lục Tùy Phong thông tin liên lạc của người nhà.

Còn về Tạ Lăng Duệ, Lý Kiến Tài nói rằng đã liên lạc rồi và đã gửi video.

Để làm bằng chứng, Lý Kiến Tài còn đưa điện thoại đã gửi video cho đối phương xem. Nhóm kia thấy đã gửi rồi thì không hỏi thêm gì nữa.

Thế là Lý Kiến Tài cùng Lưu Cương dắt Tạ Lăng Duệ—người “cần đi vệ sinh”—ra khu nhà vệ sinh.

Nhóm bịt mặt dù không hoàn toàn tin tưởng bọn họ, nhưng cũng không ngăn cản. Tuy nhiên, vẫn cử một người đi theo với lý do “cũng muốn đi vệ sinh”.

Cái gọi là “nhà vệ sinh” thực chất chỉ là một ngăn nhỏ, không có cửa ra vào, khung cửa sổ cũng chưa lắp, chỉ có bức tường thô sơ.

Khi được đưa vào, Lưu Cương đã làm theo lời Lý Kiến Tài, cởi dây trói tay cho Tạ Lăng Duệ.

Gã ta kéo cậu vào ngăn bên trong, còn Lý Kiến Tài thì lôi tên đi theo vào ngăn khác… cả hai cùng “giải quyết”.

Lý Kiến Tài tâng bốc đối phương để thu hút sự chú ý của hắn ta, giây tiếp theo, một bóng đen lao lên, bịt chặt miệng và mũi hắn ta lại. 

Lý Kiến Tài còn chưa kịp mặc quần đã đè người kia xuống, khiến hắn ta không thể động đậy. Không bao lâu sau, động tác của đối phương dần yếu đi, rồi hoàn toàn bất động.

Người bịt miệng đối phương chính là Lưu Cương, trong tay gã ta vẫn cầm chiếc khăn tẩm mê dược dùng trong lần bắt cóc Tạ Lăng Duệ trước đó. 

May mà lần này cũng mang theo, nên mới khống chế được tên kia.

Bóng đen kia chính là Lưu Cương. Hai người họ nhìn nhau một cái, thấy mọi việc suôn sẻ thì cùng thở phào nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, vang lên tiếng bước chân từ xa vọng đến, người còn chưa tới mà giọng nói đã vang lên: “Gì vậy?”

Một câu hỏi vang lên khiến cả Lý Kiến Tài và Lưu Cương đều khựng lại. 

Lưu Cương thì hơi hoảng, còn Lý Kiến Tài tuy cũng bối rối, nhưng cố ép bản thân giữ bình tĩnh, rồi cất giọng lớn: “Không có gì, chỉ là trượt chân thôi.”

Nhưng tiếng bước chân không hề dừng lại theo lời Lý Kiến Tài, người kia càng lúc càng đến gần. 

Lưu Cương liền nắm chặt viên gạch bên cạnh, nép sát cửa, sẵn sàng đập xuống khi người kia xuất hiện.

“Trượt chân? Đừng nói là té xuống hố xí rồi nhé!” Người nọ vừa đùa giỡn vừa bước tới gần.

Lý Kiến Tài muốn kéo người đang bất tỉnh đi, nhưng nếu kéo thì chắc chắn sẽ phát ra tiếng động. 

Đang lo sắp bị lộ, thì bỗng nghe tiếng bịch bịch của túi nilon, sau đó là tiếng “bịch” rõ to như có người ngã xuống.

Ngay sau đó là tiếng chửi rủa vang lên: “Mẹ nó, thằng chó nào đánh tao vậy!”

Lý Kiến Tài và Lưu Cương đưa mắt nhìn nhau đầy nghi hoặc, rồi thò đầu ra nhìn thử, thì thấy thằng nhóc tóc vàng mà lúc trước bọn họ định tha đi lại quay trở lại, lúc này đang đá người dưới đất.

Kẻ bị đánh đầu đội túi nilon, hai tay cố gắng gỡ cái túi đang che khuất tầm nhìn. Lý Kiến Tài và Lưu Cương lập tức lao đến, một người đè hắn ta xuống, một người nhanh chóng kéo cái túi nilon ra, rồi lại dùng chiếc khăn tẩm mê dược đắp lên mặt hắn ta, bịt chặt lại.

Tên kia giãy dụa vài cái, có lẽ vì tiếng động vừa rồi quá lớn, phía bên kia bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân.

Tạ Lăng Duệ và Lý Kiến Tài lập tức thấy bất ổn, ba người không màng đến kẻ đang nằm dưới đất nữa, vội vàng trèo qua cửa sổ bỏ chạy.

Những người đằng sau lập tức nhìn thấy ba kẻ đang trèo ra ngoài và cả đồng bọn bị đánh ngã dưới đất, liền vội vàng lao tới, định ngăn cản nhóm người đang tháo chạy.

Thấy bọn họ đã trèo qua cửa sổ chạy xa, đối phương cũng chẳng kiêng dè gì nữa, lập tức giơ súng lên, nổ súng về phía mấy kẻ đang bỏ chạy.

“Đoàng!”

Một phát súng vang lên, nhưng không trúng ai cả. Ba người nghe tiếng súng thì càng hoảng loạn, chạy càng nhanh hơn.

“Đoàng!”

“A!!!”

Phát súng này trúng vào lưng Lưu Cương, gã ta lập tức ngã sấp xuống đất.

“Cương tử!” Lý Kiến Tài trợn tròn mắt, lo lắng hét lớn.

Hắn ta vội cúi xuống đỡ Lưu Cương dậy, Tạ Lăng Duệ cũng nhanh chóng chạy tới, đỡ lấy cánh tay còn lại của Lưu Cương. 

Hai người cùng nhau gắng sức kéo Lưu Cương tiếp tục bỏ chạy.

“Đoàng!”

Lại thêm một phát nữa, lần này trúng ngay mông của Lý Kiến Tài.

 

Hết Chương 16:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page