Chương 1:
03/06/2025
Chương 2:
03/06/2025
Chương 3:
03/06/2025
Chương 4:
04/06/2025
Chương 5:
04/06/2025
Chương 6:
04/06/2025
Chương 7:
05/06/2025
Chương 8:
05/06/2025
Chương 9:
05/06/2025
Chương 10:
06/06/2025
Chương 11:
06/06/2025
Chương 12:
06/06/2025
Chương 13:
07/06/2025
Chương 14:
07/06/2025
Chương 15:
07/06/2025
Chương 16:
08/06/2025
Chương 17:
08/06/2025
Chương 18:
08/06/2025
Bách Hiểu Sinh trợn tròn mắt, nhìn đối phương đầy kinh ngạc rồi hét lên: “Không thể nào! Cậu đến cái này cũng muốn giành nhất với tôi à?!”
Quý Nhất quay đầu sang một bên, không thèm để ý cậu bé nữa, nhưng trên mặt thì bên trái viết rõ chữ “hớ rồi”, bên phải là “tiếc muốn chết”.
Giá mà nghĩ ra sớm hơn tí nữa thì cái tên “Nhất” kia đã thuộc về mình rồi…
Thấy hai đứa có vẻ sắp cãi nhau to, Quý Minh Hi lập tức vận dụng tuyệt chiêu đã từng giúp anh trụ vững thời còn làm bảo mẫu — tìm cách khen thật lực vào! Dù chưa hiểu rõ nguyên nhân cuộc chiến, nhưng cứ khen là được.
Với danh hiệu “Bảo mẫu được trẻ con yêu thích nhất” suốt nhiều năm liền, Quý Minh Hi rất rành chuyện giữ thăng bằng phe phái, đến cả Quý Xa Xa cũng không bị bỏ qua, được anh khen vài câu khiến bé kẹo đỏ hết cả mặt, ríu rít kéo thầy giới thiệu phiên bản xe kẹo mới của mình.
“Thầy ngồi đây nhé, để em xuống đón mấy người kia lên.” Quý Xa Xa vừa nói vừa nhảy chân sáo rời đi, dáng vẻ vô tư không muộn phiền khiến Quý Minh Hi thoáng chốc như trở lại những ngày còn làm việc ở trường mẫu giáo.
Chiếc dao bị cấm mang trong túi vẫn lạnh buốt như băng, lúc nào cũng nhắc nhở Quý Minh Hi rằng: học sinh mà anh đang đối mặt giờ đây… không còn đơn giản là những đứa trẻ con nữa.
Nhìn ra ngoài thấy bé Xa Xa dễ thương hoạt bát, rồi lại nhìn hai cậu thiếu niên có vẻ sắp đấm nhau sau lưng, anh không kìm được mà thở dài một tiếng — giá như đứa nào cũng dễ dỗ như Xa Xa thì tốt biết mấy.
Thế nhưng, nơi mà ánh mắt Quý Minh Hi không thể chạm tới, cô bé Xa Xa tưởng như dễ dỗ và đáng yêu ấy… đang quay về phía Bách Hiểu Sinh, nhe ra hàm răng nhọn hoắt cùng cái cổ họng sâu hun hút không thấy đáy.
Những viên kẹo ngọt ngào trong chốc lát đã bị cô bé hóa thành vũ khí cứng rắn. Đám vụn kẹo như tuyết bay mù mịt, che kín tầm nhìn của Bách Hiểu Sinh.
Nhìn thì nhẹ nhàng mềm mại, nhưng dưới ánh mặt trời lại lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo như dao. Roi dài trong tay cậu bé lập tức quất lên, dựng một bức tường không khí vô hình trước mặt.
Một chiếc đinh phong quan màu đỏ sẫm phóng vọt ra từ cơ thể cô bé kẹo, va chạm với roi da phát ra âm thanh chói tai như kim loại cọ xát.
Bách Hiểu Sinh bị chấn động đến mức lùi lại nửa bước, còn chiếc đinh phong quan sau khi bị đánh bật thì xoay một vòng giữa không trung rồi trở về lại trong cơ thể cô bé.
Giọng nói trầm thấp của Quỷ Xa chẳng còn chút non nớt nào của một đứa trẻ, mà thay vào đó là âm khí lạnh lẽo rợn người: “Chỉ là một dị văn quái không có thiên phú chiến đấu mà dám nhiều lần cản đường ta? Xem ra sống trong trường quá an nhàn khiến ngươi quên mất quỷ quái phải tu luyện ra sao rồi… Thôi cũng được, trăm năm tu vi của ngươi, ta nhận.”
Bảy chiếc đinh phong quan cùng lúc bay ra, Bách Hiểu Sinh vung roi liên tục chống đỡ, cát bụi mù mịt, âm thanh kim loại va chạm vang lên không ngớt.
Quý Minh Hi lo lắng đứng bật dậy, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Anh vẫn chưa quên cái cảnh Bách Hiểu Sinh trong trường tiện tay là rút dao ra chém.
“Không, không sao đâu ạ! Gió lớn quá, Xa Xa làm rơi chìa khóa xe, đang tìm lại thôi.” Gương mặt Quỷ Xa dữ tợn đến vặn vẹo, nhưng giọng nói vẫn mang vẻ hồn nhiên non nớt của một đứa trẻ.
Cô bé ngừng tay, liếc mắt về phía Quý Nhất đang cố thu mình trong góc để “tàng hình”, vung tay một cái đã đẩy cậu ta vào trong xe, dặn: “Đừng để thầy Quý xuống xe.”
Nhưng nói vẫn chậm một bước — Quý Minh Hi đã đi đến cửa xe.
“Chậc, nhớ cảm ơn thầy Quý đi, nếu không nhờ có thầy ấy, thì giờ ngươi đã nằm trong bụng ta rồi.” Bảy chiếc đinh phong quan lập tức rút về cơ thể cô bé, những chiếc gai nhọn trên người cũng dần biến mất, nhưng lời đe dọa vẫn tiếp tục:
“Tốt nhất đừng rời khỏi tầm mắt của thầy, nếu không thì… núi Hi Dương rộng lớn thế kia, lạc mất một con quái vật, cũng chẳng ai thấy lạ đâu.”
Bách Hiểu Sinh sợ hãi nuốt nước bọt. Lúc nãy mải nói chuyện, cậu bé không quan sát kỹ cô bé kẹo, giờ xung quanh trống trải, chỉ thoáng nhìn một cái là thấy rõ cơ thể con dị văn quái trước mặt đang toát ra một lớp hắc khí nhàn nhạt — đó là màu chỉ xuất hiện trên những dị văn quái từng nuốt chửng đồng loại.
Quỷ quái sống nhờ “khí”, mà “khí” này có thể là cảm xúc của vạn vật, có thể là đồng loại, thậm chí là sinh linh sống.
Dị văn quái chỉ tu luyện bằng cảm xúc như cậu bé thì có thể trạng “trong suốt”, kẻ đã ăn đồng loại thì chuyển sang màu đen, kẻ từng ăn sinh vật sống thì là màu đỏ, còn nếu đã từng ăn người… cơ thể sẽ mang thứ màu đỏ đen sền sệt khiến ai nhìn cũng khó chịu.
You cannot copy content of this page
Bình luận