Chương 2:
07/12/2024
Chương 3:
07/12/2024
Chương 1:
07/12/2024
Chương 4:
07/12/2024
Chương 5:
07/12/2024
Chương 6:
07/12/2024
Chương 7:
10/12/2024
Chương 8:
10/12/2024
Chương 9:
10/12/2024
Chương 10:
10/12/2024
Chương 11:
10/12/2024
Chương 12:
10/12/2024
Chương 13:
10/12/2024
Chương 15:
10/12/2024
Chương 14:
10/12/2024
Chương 16:
12/12/2024
Chương 17:
12/12/2024
Chương 18:
12/12/2024
Chương 19:
12/12/2024
Chương 20:
12/12/2024
Chương 21:
14/12/2024
Chương 22:
14/12/2024
Chương 23:
14/12/2024
Chương 24:
14/12/2024
Tạ Từ vẫn không lên tiếng.
Nghĩ khuyên giải không được, có lẽ phải thử cách cảm hóa bằng tình cảm vậy!
“Tiểu Ngọc cha mẹ đều bị Ma tộc sát hại từ khi còn rất nhỏ, nàng cô quạnh không nơi nương tựa, tự mình lớn lên, khó tránh khỏi việc thích dựa dẫm vào các ca ca, tỷ tỷ bên cạnh.”
“Sau này trưởng thành hơn, ắt sẽ hiểu chuyện hơn thôi.”
“Nhắc đến Ma tộc, quả thật đáng hận vô cùng! Hại người tan cửa nát nhà!”
Ta không hề nhận ra sự cứng ngắc của người bên cạnh, vẫn thao thao bất tuyệt.
“Ma tộc vốn dĩ bản tính độc ác, dung mạo xấu xí, lại còn lòng dạ hẹp hòi. Chắc chắn là ghen tị với nhan sắc trời ban của Hồ tộc chúng ta!”
“Còn nữa, tên Ma tôn kia lại càng quá đáng, đã xấu xí thì chớ, lại còn g/i/ế/t người vô tội, làm việc phóng đãng vô cùng. Nghe đồn trong hậu viện của hắn có vô số thê thiếp mỹ miều…”
Ta đem những lời đồn đại mình nghe được kể ra không sót chi tiết nào.
“Ngươi nghe ai nói vậy?” Giọng Tạ Từ mang theo chút lạnh lẽo.
“Thì mọi người đều nói thế.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
“Lời đồn không đáng tin.”
“Ồ…”
Sao ta lại cảm thấy Tạ Từ có vẻ không vui cho lắm?
21.
Lại thêm vài ngày trôi qua.
Kỳ lạ, trong tộc chẳng có ai đến tìm ta.
Chẳng lẽ Bạch Thích Thích không nói ra ngoài?
Điều này không thể nào…
Tạ Từ mấy ngày nay cũng luôn sáng đi tối về, ở đây hắn còn bận rộn hơn cả ta.
Thật đáng ghét, nếu không biết, e là người ta sẽ tưởng đây là quê nhà của hắn.
Đến chiều tối hôm ấy, Tạ Từ vẫn chưa trở về.
Ta chờ trái chờ phải, bỗng nghe thấy ngoài viện có tiếng động lạ.
Không lẽ thật sự có kẻ trộm?
Cẩn thận thò đầu ra nhìn, lại thấy Bạch Diễn Đường đang dùng thuật pháp tấn công kết giới.
Ta vội vàng ngăn lại: “Khoan đã! Ngươi đang làm gì vậy?”
Bạch Diễn Đường nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ đau xót: “Lạc Nhi, mấy ngày nay ta không thấy muội, có phải hôm đó người kia đã giam giữ muội ở nơi này rồi không?”
Ta không khỏi cạn lời.
Y nói là Tạ Từ giam giữ ta ngay tại nhà của chính mình sao?
Bạch Diễn Đường hiển nhiên không nhận ra biểu cảm của ta, vẫn tự mình nói tiếp: “Lạc Nhi, muội đừng sợ, ta sẽ nhanh chóng đưa muội ra ngoài!”
Nói xong, y lại định giơ tay tấn công kết giới lần nữa.
“Ta có thể tự ra ngoài!” Ta vội vàng lên tiếng.
Bạch Diễn Đường sững lại, còn chưa kịp phản ứng, ta đã từ trong kết giới bước ra.
“Tạ Từ không giam giữ ta, chỉ là ta không có việc gì nên không muốn ra ngoài.”
“Lạc Nhi, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, muội có gì không cần giấu ta.”
Ánh mắt Bạch Diễn Đường tràn ngập thương xót, nhìn thẳng vào ta.
Ta chỉ cảm thấy đau đầu: “Là ta không muốn ra ngoài.”
“Tại sao? Lạc Nhi, tình cảm bao năm nay của chúng ta, tại sao muội không đến nhìn ta dù chỉ một lần?” Giọng nói của Bạch Diễn Đường mang chút tổn thương.
Ta nhất thời nghẹn lời, nhớ lại những chuyện đã qua, trong lòng chỉ thấy trăm mối cảm xúc đan xen.
“Ta đã bị đuổi khỏi Hồ tộc, ngươi nên tránh hiềm nghi. Lần này ta trở về không lâu nữa sẽ rời đi.” Ta chậm rãi nói.
“Không phải vậy, Lạc Nhi, ta tin rằng muội bị oan. Hiện tại thương thế của ta đã hồi phục, ta nhất định sẽ tìm được chứng cứ, đến gặp tộc trưởng xin tha tội, để muội có thể ở lại.”
“Cảm ơn ngươi, Diễn Đường.” Ta khẽ cười với y: “Cảm ơn đã tin tưởng ta.”
“Ngươi và ta không cần phải khách sáo như vậy.” Bạch Diễn Đường khoát tay.
Y lại đưa tay định nắm lấy tay ta, nhưng ta đã né tránh.
Ánh mắt Bạch Diễn Đường thoáng qua một tia thất vọng, nhưng vẫn muốn hỏi, lo rằng nếu không hỏi hôm nay, sau này sẽ chẳng còn cơ hội.
Gương mặt dần đỏ lên, ngập ngừng hồi lâu, tựa như cuối cùng đã hạ quyết tâm.
Y nhìn thẳng vào mắt ta, chậm rãi nói: “Ở lại… Chúng ta thành thân, có được không?”
Ta hoàn toàn không ngờ y sẽ cầu thân, nhất thời sững sờ.
Trong đầu trống rỗng, nhưng lại đột nhiên hiện lên gương mặt của Tạ Từ.
Thành thân ư?
Ta và Tạ Từ, trong ảo cảnh, suýt nữa cũng đã thành thân…
Bạch Diễn Đường đối với ta luôn tận tâm chăm sóc, nhưng ta trước giờ chỉ coi y là bằng hữu.
Dẫu cho giữa ta và Bạch Thích Thích không hòa hợp, nhưng với Bạch Diễn Đường, ta chưa từng xa lánh.
Nhưng đó không phải là tình yêu.
Vừa định mở miệng cự tuyệt, thì bên cạnh chợt có một bóng người xông ra.
Không biết Tạ Từ từ đâu xuất hiện, trong nháy mắt đã đứng chắn giữa ta và Bạch Diễn Đường.
Ánh mắt đầy hung hãn, sát khí lẫm liệt.
Hắn không chút do dự, tung một cước đá văng Bạch Diễn Đường, động tác nhanh đến mức ta không kịp ngăn cản.
Sau đó, hắn nắm lấy tay ta, kéo thẳng vào kết giới, rồi lập tức đưa ta vào trong phòng.
22.
Tạ Từ đưa ta vào phòng, sau đó khép chặt cửa lại, đứng tựa vào cửa, không nói lời nào.
Ta cảm thấy không khí trong phòng nặng nề đến mức khiến người khó thở.
You cannot copy content of this page
Bình luận