Danh sách chương

Những ngày kế tiếp, ban ngày Trình Tịnh đi khắp nơi dạo quanh, ban đêm thì trèo lên đại thụ nghỉ ngơi.

Trải qua bốn ngày, kỹ năng leo cây của cô ngày càng thuần thục.

Cây cao mười mét, nhưng cô chỉ mất hai ba phút là có thể leo lên đỉnh.

Trình Tịnh bước vào không gian, bên trong chất đống vật tư như núi, xoa dịu đi phần nào nỗi bất an vì tận thế sắp ập đến.

Không tính đêm nay thì vẫn còn trọn vẹn hai ngày nữa.

Hôm đó, khi đi dạo mệt mỏi rồi ghé siêu thị mua nước, ngay bên cạnh cô bất ngờ có hai người ngã xuống.

Haizz!

Tựa người vào thân cây, trong đầu Trình Tịnh không kìm được lại hiện lên gương mặt tuấn mỹ của Triệu Thiên Thành.

Không biết gã đó có thực hiện theo yêu cầu mà cô đã nói hay không.

Khóe môi cô khẽ cong thành nụ cười khổ.

Thật ra, lúc ấy nói ra những lời đó với Triệu Thiên Thành, chẳng qua chỉ để khiến bản thân thấy không thẹn với lòng mà thôi.

Cô vốn không tin người đàn ông cao cao tại thượng ấy sẽ chịu chấp nhận một yêu cầu vô lý đến vậy.

Đêm ấy, cô trằn trọc không sao chợp mắt.

Đến khi trời tờ mờ sáng, Trình Tịnh mới vừa chìm vào giấc ngủ chập chờn thì một tiếng hét thảm thiết vang lên khiến cô bừng tỉnh.

Cảnh tượng diễn ra dưới gốc cây khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.

Một gã đàn ông mặt mũi đầy máu đang cắn vào cổ một người phụ nữ.

Tiếng hét ban nãy chính là của người phụ nữ kia:
“Đừng mà, chồng ơi, mau buông em ra, em xin anh, buông em ra đi. Em sắp chết rồi, thật sự sắp chết rồi…”

Giọng người phụ nữ yếu dần, rồi hoàn toàn biến mất.

Cho đến khi hơi thở cuối cùng tắt hẳn, cô ấy vẫn chẳng nhận được sự thương xót từ người chồng.

Tiếng hét ấy như mở ra cánh cửa của tận thế. Cả thành phố lập tức chìm trong hoảng loạn.

Tiếng chửi rủa, tiếng hét, tiếng kêu cứu nối tiếp nhau vang vọng khắp nơi.

Trái tim Trình Tịnh khẽ nâng lên rồi lại buông xuống.

Cô đã trọng sinh trở về, tận thế sớm thêm hai ngày cũng chẳng có gì lạ.

Cô ẩn mình trong tán cây, lạnh lùng quan sát từng bi kịch diễn ra bên dưới.

Lúc này, một người phụ nữ mặt mày đầy sợ hãi, trong tay bế một bé gái khoảng một tuổi, chạy vội ngang qua gốc cây.

Sau lưng cô ấy là một tên xác sống nam đang đuổi sát.

“Chồng ơi, đừng đuổi nữa… Tiểu Nhụy rất sợ, con chúng ta sợ lắm rồi!”

Xác sống bình thường tốc độ chỉ bằng một nửa người sống. Nếu chạy nhanh một chút thì có thể thoát được.

Nhưng chỉ thấy người phụ nữ trong cơn hoảng loạn bỗng kêu lên một tiếng đau đớn, tay ôm con bất giác buông lỏng, ngã xuống đất co giật dữ dội.

Một bàn tay nhỏ bé từ trong lồng ngực cô ấy thò ra, móc lấy một trái tim còn đang đập thình thịch.

Ngay sau đó, tên xác sống nam kia lao tới, ghì chặt lấy cổ cô ấy cắn xé.

Trong đôi mắt người phụ nữ lúc lịm dần đi, phản chiếu hình ảnh chồng và con mình đứng ngây ngốc trước mặt.

Trình Tịnh ẩn mình trên cây, chưa bao giờ có ý định bước xuống.

Ngày đầu tiên tận thế khởi phát, cảnh sát còn xuất hiện để duy trì trật tự.

Nhưng khi người đột biến ngày càng nhiều, ngay cả cảnh sát cũng không ít người bị biến đổi, dần dà họ cũng biến mất hẳn.

Đến hôm sau, trên khắp đường phố chỉ còn xác sống lang thang.

Tại quảng trường trung tâm, màn hình lớn bắt đầu phát đi phát lại một đoạn video từ ngày thứ hai của tận thế.

“Xin tất cả cư dân hãy ở trong nhà chờ cứu viện, tuyệt đối đừng đến nơi đông người.”
“Nếu gặp người bị lây nhiễm cắn hoặc cào, nhất định phải tránh xa, đừng đến gần.”

“Theo tin tức mới nhất, kẻ bị lây nhiễm vô cùng nhạy cảm với âm thanh và mùi vị. Vì sự an toàn của bản thân, xin cố gắng không phát ra tiếng động.”

“Hiện phía trên đang tổ chức đội cứu viện, xin đừng hoảng loạn. Mong toàn thể nhân dân đồng lòng, cùng nhau vượt qua cửa ải này.”

Trình Tịnh giơ điện thoại lên.

Ngay khi tận thế bắt đầu, cô đã chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.

Màn hình không ngừng lóe sáng, hiển thị vô số cuộc gọi nhỡ, vô số tin nhắn chưa đọc, và số điện thoại đang gọi đến lúc này cũng chẳng xa lạ gì, tất cả đều là “tác phẩm” của hai người kia.

Kiếp trước, khi tận thế bùng nổ, cô đang trên đường giao báo thì nhận được điện thoại của Sở Đình và Lý Gia Thành.

Bất chấp nguy hiểm, cô lập tức đi tìm hai người để hội họp.

Hết

Chương 15: Tận thế bắt đầu.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    KaThy

    truyện hay lắm, up nhanh nha shop

Trả lời

You cannot copy content of this page