Cây cột múa ở chính giữa sân khấu từ từ hạ xuống, vài nhân viên phục vụ vội vàng chạy lên, bận rộn chuyển một bộ trống jazz lên sân khấu. Đèn ở một bên sân khấu chợt sáng lên, lúc này Mộc Vũ mới nhận ra, ở đó có đặt sẵn một cây dương cầm màu đen.
Đó là một cây grand piano (dương cầm tam giác) vô cùng sang trọng, dưới ánh đèn chiếu rọi, phần khung chống nắp phía sau bóng loáng như gương, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.
Mộc Vũ dán chặt ánh mắt vào cây đàn ấy, chẳng còn bận tâm đến xung quanh. Đám đông đang sôi trào cũng dần dần lặng xuống, giống như mặt biển âm u trước cơn bão, từng cụm mây đen dày đặc đang tích tụ, chỉ chờ giây phút sấm sét nổ tung.
Hàn Gia Lệ cũng bất giác hạ thấp giọng, thì thầm bên tai Mộc Vũ: “Cậu biết không? Tần Dung chịu làm thêm ở đây, chính là vì cây piano này. Cô ấy bảo: ‘Một ngày không luyện, tay sẽ cứng’.”
Mộc Vũ khẽ gật đầu. Cô hiểu cảm giác đó. Mỗi ngày cô đều dành hơn một giờ trước gương, luyện tập đủ mọi biểu cảm hỷ – nộ – ái – ố, không phải để soi mình đẹp đến đâu, mà là để hiểu rõ gương mặt của bản thân: Khi từng nhóm cơ trên mặt chuyển động sẽ tạo ra hiệu quả gì, cảm xúc gì.
Con người luôn luôn thay đổi. Trẻ con thì lớn lên, người trưởng thành thì dần già đi. Khuôn mặt của một người mỗi ngày đều không giống ngày hôm qua, chỉ là thay đổi ấy rất tinh tế, khó nhận ra. Nhưng khi tích lũy theo năm tháng, thì sự khác biệt ấy là cả một trời vực. Một diễn viên, nếu muốn hoàn hảo, nhất định phải thường xuyên quan sát, cảm nhận những thay đổi ấy trên chính gương mặt mình.
Là một diễn viên chuyên nghiệp, Mộc Vũ từng tiếp xúc với rất nhiều ngành nghề liên quan đến biểu diễn, chẳng hạn như làm người mẫu, hay chơi trong ban nhạc. Chính vì vậy, khi thấy tay chơi bass, người thổi trumpet và thành viên ôm saxophone lần lượt bước lên sân khấu, cô lập tức nhận ra ban nhạc của Tần Dung là một ban jazz hiếm thấy trong các quán bar.
Ban nhạc jazz này tuy đội hình còn đơn sơ, nhưng đã lộ rõ hình hài. Từ phản ứng của đám đông xung quanh có thể đoán được, họ không phải lần đầu biểu diễn. Chắc là những lần trước rất xuất sắc, nên hôm nay mới khiến cả đám người bỗng im phăng phắc như thế.
Âm thanh dịu dàng của dương cầm vang lên như thủy ngân rơi tràn mặt đất, lan tỏa khắp đại sảnh. Tiếng trống trầm thấp như tiếng sấm xa nơi chân trời trước cơn giông, từ chậm đến nhanh, từ nhỏ đến lớn. Tiếng trumpet trầm đục, hòa với tiếng saxophone ngân dài, rồi tiết tấu rộn rã của bass gia nhập. Âm thanh từ các nhạc cụ va chạm, cộng hưởng, như được phóng đại vô hạn, dồn dập đánh thẳng vào màng nhĩ của những vị khách trong quán.
Một luồng ánh sáng mạnh bất ngờ chiếu rọi lên sân khấu, đám đông xôn xao hẳn lên, đồng loạt quay đầu nhìn lại. Ở cửa bar, xuất hiện một thiếu nữ khoác trên mình chiếc váy dài dây đeo màu bạc. Mái tóc suôn dài buông lơi trên vai, đôi mắt đen nhánh ánh lên những tia sáng như sao trời lấp lánh.
Cô cầm micro, chậm rãi bước đi giữa đám đông tự động tách ra, giọng trầm khàn nhẹ nhàng hòa vào tiếng nhạc, bắt đầu cất tiếng hát. Đó là một bài hát tiếng Anh. Tiếng Anh của Mộc Vũ không giỏi, đó cũng là một trong những lý do khiến cô gặp giới hạn khi nhận vai diễn.
Nhưng, dù không hiểu lời bài hát, Mộc Vũ vẫn có thể cảm nhận rõ nét sự hoài niệm trong tiếng hát trầm ấm đầy từ tính ấy, cùng nét biểu cảm thoáng buồn trên khuôn mặt thiếu nữ. Đó là nỗi nhớ về những tháng ngày đã qua.
Vẻ mặt của Mộc Vũ dần trở nên nghiêm túc. Nếu cô không nhìn nhầm, thì nữ ca sĩ chính của ban nhạc này thật ra là một diễn viên, và là một diễn viên cực kỳ xuất sắc.
Chỉ dựa vào biểu cảm và ngôn ngữ hình thể, cô ấy đã có thể truyền tải cảm xúc tới khán giả, đây chính là một trong những tố chất thiết yếu của một diễn viên hạng nhất.
Khi bài hát kết thúc, một tràng pháo tay vang dội khắp khán phòng. Mộc Vũ cũng nhẹ nhàng vỗ tay. Cô quay sang nhìn Hàn Gia Lệ đang vỗ tay lấy lệ bên cạnh, liền nghiêng người hỏi nhỏ: “Cô ca sĩ chính kia… thật ra là một diễn viên, đúng không?”
Mặc dù hôm nay đã bị Mộc Vũ làm cho ngạc nhiên không biết bao nhiêu lần, lần này Hàn Gia Lệ vẫn không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Hàn Gia Lệ gật đầu, giới thiệu: “Cô ta tên là Mạnh Du, vốn cũng từng sống trong ký túc xá tụi mình, nhưng tính cách kiêu căng, ai cũng ghét. Ở chưa được bao lâu thì dọn đi nơi khác rồi.”
Hàn Gia Lệ bĩu môi, tỏ vẻ chẳng mấy bận tâm: “Bây giờ chẳng phải cũng giống tớ thôi? Cũng chỉ là diễn viên chạy vai phụ, làm nền cho người khác.”
Mộc Vũ bật cười, lắc lắc đầu, bộ dạng “tôi không quan tâm” này của Hàn Gia Lệ rõ ràng là giả vờ. Nếu không phải vì là người quá ngây thơ không nhìn rõ hiện thực, thì một người cao ngạo chắc chắn phải có thực lực, có sự tự tin mãnh liệt vào chính mình. Mà phần trình diễn vừa rồi của Mạnh Du đã chứng minh điều đó không sai.
Rất nhanh, Hàn Gia Lệ đã thoát khỏi tâm trạng tiêu cực, hào hứng kéo tay Mộc Vũ tiến về phía trước, vẫy tay gọi người đang bước từ phía cây đàn xuống: “Dung Dung, bọn mình ở đây!”
Tần Dung vừa nhìn thấy Hàn Gia Lệ liền bước nhanh tới. Cô lễ phép gật đầu chào Mộc Vũ, rồi mới quay sang Hàn Gia Lệ, cười hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Hàn Gia Lệ liếc nhìn Mộc Vũ, cười hì hì, nắm lấy tay Tần Dung, giải thích: “Bọn mình chẳng có việc gì làm, ở trong phòng cũng chán quá, nên mình kéo Mộc Vũ tới xem cậu biểu diễn nè.”
Lòng Mộc Vũ chợt dâng lên một cảm xúc ấm áp, xem ra Hàn Gia Lệ lo cô sau buổi thử vai thất bại sẽ buồn bực, nên mới viện cớ rủ cô ra ngoài thư giãn. Còn trước mặt Tần Dung thì khéo léo lấp liếm, không muốn người khác biết cô thất bại. Một người bạn biết nghĩ cho người khác như vậy, thật sự rất hiếm.
Mộc Vũ bước lên, định mở lời thì một giọng nói đầy khiêu khích vang lên ngay bên tai: “Con lùn họ Hàn kia, gì đây? Lần trước mất mặt chưa đủ à? Còn mò đến làm gì?”
Dưới ánh đèn lờ mờ trong quán bar, đến cả Mộc Vũ cũng thấy rõ sắc mặt Hàn Gia Lệ lập tức trầm xuống, ánh mắt đầy bực bội nhìn về phía người vừa lên tiếng, lạnh lùng đáp trả:
“Mạnh tiểu thư đây tính đổi nghề làm ca sĩ à? Lâu rồi không nghe nói Mạnh tiểu thư có phim mới nào đấy.”
Mộc Vũ nhìn Hàn Gia Lệ, dù cố ngẩng cao đầu thì vẫn thấp hơn Mạnh Du nửa cái đầu, lại nhìn sang Mạnh Du, người cũng đang trừng mắt đáp trả gay gắt, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô lặng lẽ kéo Tần Dung sang một bên, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tần Dung lộ vẻ bất đắc d, một người là bạn cùng phòng, người kia là đồng đội trên sân khấu, cô bị kẹt ở giữa, thực sự khó xử.
Nghe Mộc Vũ hỏi, Tần Dung đành kể nhỏ cho cô biết nguyên nhân. Thì ra lần trước Hàn Gia Lệ giành được vai “Mỹ Nhân Kế”, vui mừng chạy đến tìm Tần Dung để ăn mừng, nhưng đúng lúc ban nhạc đang tập luyện, Mạnh Du không cho Tần Dung vắng mặt. Thế là hai người cãi nhau.
Trong lúc tranh cãi, Mạnh Du buông lời nói vai diễn đó vốn dĩ là do cô từ chối, không thèm nhận. Hàn Gia Lệ tức giận gọi điện xác nhận với quản lý, kết quả đúng là như vậy, đó là vai diễn Mạnh Du đã từ chối.
Từ đó, mâu thuẫn giữa hai người chính thức bắt đầu.
Theo cách nhìn của Mộc Vũ, Hàn Gia Lệ là người tốt, nhưng xét về thực lực diễn xuất thì đúng là không bằng Mạnh Du. Là bạn, cô cũng muốn giúp đỡ Hàn Gia Lệ một tay. Chỉ là… giúp thế nào đây?
Còn đang suy nghĩ, thì màn tranh cãi giữa Mạnh Du và Hàn Gia Lệ đã lên tới đỉnh điểm. Hàn Gia Lệ giận dữ hét lên: “Không bằng chúng ta diễn ngay tại đây một cảnh, để mọi người trong quán bar làm giám khảo, xem rốt cuộc ai mới là người diễn tốt hơn!”
Mạnh Du sắc mặt âm trầm, ngẩng cao đầu, ánh mắt lạnh lùng khinh miệt như một nữ hoàng nhìn kẻ dưới, lạnh giọng nói: “So thì so! Cô đúng là đang tự tìm đường chết!”
You cannot copy content of this page
Bình luận