Ở một bên khác, Tạ Dự Chi vừa mở mắt vào buổi sáng thì đã thấy một túi lớn đặt bên cạnh giường, cả người sững lại, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Tuy trước đây nữ quỷ cũng từng đưa đồ cho hắn, nhưng lần này thì… quá nhiều rồi.
Chiếc túi nửa trong suốt kỳ lạ ấy bị nhồi đầy đến mức căng phồng, như thể chỉ cần chạm nhẹ là sẽ tràn ra ngoài.
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, nút thắt trên túi liền “xoạt” một tiếng bung ra, bên trong lập tức rơi lả tả xuống đất.
Tạ Dự Chi cầm lên một túi nhỏ căng phồng, màu xanh mướt, trên đó còn vẽ hình giống như trái dưa chuột. Khi lắc nhẹ, bên trong phát ra tiếng lạo xạo.
Hắn nhướn mày, tò mò xé túi ra.
Vừa mở ra, một làn hương thanh mát liền ập đến.
Có chút mùi dưa chuột, lại thêm hương vị gì đó không thể gọi tên.
Nhìn vào bên trong, là những mảnh vụn mỏng như cánh ve.
Nhưng túi thì to thế, sao bên trong lại ít thế này?
Tạ Dự Chi đưa tay nhón một miếng, nếm thử.
Miếng snack giòn tan, thơm ngon, mang theo hương dưa chuột dịu nhẹ, nhưng không giống bánh quy dễ vụn, cảm giác ăn khá đặc biệt.
Sau khi ăn vài miếng, hắn lại nhìn sang những món khác.
Có những chiếc bánh bao tí hon, còn nhỏ hơn cả móng tay hắn, không rõ làm bằng cách nào, nhưng lại thơm mùi sữa, giòn rụm và ngon miệng.
Có món ăn trong suốt, bên trong còn có miếng trái cây, ăn vào mát lạnh, ngọt mà không ngấy.
Nhưng tuyệt nhất vẫn là món ăn hình que có vị cay, mặn mà xen chút ngọt, thơm cay nồng nàn, ăn một miếng lại muốn ăn thêm miếng nữa.
Tạ Dự Chi mở hết túi này đến túi khác, nếm thử từng món một, sau đó xoa bụng cười bất lực.
Thế này thì khỏi cần ăn sáng luôn rồi.
Lần cuối cùng hắn ăn uống vô độ như vậy là hồi sáu bảy tuổi.
Cho đến một lần bị trúng độc vì ăn một đĩa điểm tâm, từ đó hắn không còn dám buông thả nữa.
Tạ Dự Chi kiểm tra từng món trong túi, phát hiện toàn là đồ ăn vặt.
Hắn giữ lại một phần, phần còn lại chia cho ba người Mặc Nhất.
Trên đường gấp rút đến U Châu, mang theo quá nhiều đồ cũng bất tiện. Hơn nữa, nếu để lâu đồ ăn bị hỏng thì chẳng phải uổng phí tấm lòng của nữ quỷ sao?
Ba người Mặc Nhất nhận được đồ ăn, vẫn như trước, tuy có chút ngạc nhiên nhưng không hề nghi ngờ gì về nguồn gốc của những món ăn kỳ lạ này.
Mặc Thất trong lòng thì rối như tơ vò, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên như xác chết.
Những món ăn này hắn ta còn chưa kiểm tra, sao chủ tử lại có thể ăn vào dễ dàng như vậy?
Đang định lên tiếng thì lại bị Mặc Nhất bịt miệng kéo đi.
Mặc Nhất cảm thấy mình đúng là lo lắng thay chủ tử từng chút một.
Chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, chẳng lẽ chủ tử lại không biết?
Cẩn trọng là tốt, nhưng họ cũng không thể thay chủ tử quyết định mọi thứ.
Hai người vừa kéo nhau ra ngoài thì đã nghe thấy tiếng hét kỳ quái của Mặc Cửu.
“Cái này là gì thế! Ngon quá đi mất!”
“Còn cái này ăn vào trơn tuột là sao, Mặc Nhất mau nhìn xem, bên trong còn có trái cây nữa! Giữa mùa đông mà trái cây lại tươi thế này!”
“Còn viên kẹo này nữa, ngọt mà lại có chút đắng, thật thú vị.”
“Cái này cũng ngon…”
Mặc Cửu vừa nhét đồ ăn vào miệng, vừa nhướn mày đầy phấn khích, tay chân múa may loạn xạ, trông chẳng khác gì Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm.
Mặc Nhất thở dài, lại quay lại kéo Mặc Cửu ra ngoài.
Tạ Dự Chi không để ý đến mấy hành động nhỏ của thuộc hạ, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không biết nàng ấy sau khi nhận được chiếc vòng ngọc, có vui không?
Trong ba món trang sức, chỉ có chiếc vòng ngọc là do chính tay hắn chọn. Tuy không phải loại thượng hạng, nhưng màu sắc lại khá hiếm.
Thôi vậy, nếu nàng không thích, đợi hắn về phủ rồi tìm trong kho riêng vài món khác chắc cũng có cái nàng ưng.
—
Thời Nguyện vẫn chưa biết túi đồ ăn vặt mình gửi đã khiến mấy người cổ đại kinh ngạc đến mức nào.
Sau khi rời khỏi tiệm đồ cổ, cô rẽ vào trung tâm thương mại, định mua một ít lễ vật.
Dù không biết người giúp mình là ai, nhưng việc đối phương nhận đồ là thật.
Hôm qua còn chưa trả hết nợ, cô không thể mua đồ quá đắt. Nhưng hôm nay thì khác, cô hoàn toàn có thể mua vài món tốt.
Thế nhưng đi một vòng trong trung tâm thương mại, chọn tới chọn lui, cô vẫn không biết nên mua gì.
Thời Nguyện nhíu mày, nếu đối phương có thể giao tiếp với mình thì tốt biết mấy.
Ngay lúc đó, bên tai cô vang lên một âm thanh chói tai.
“Ồ, đứng đây làm gì thế? Nhìn nữa cũng chẳng mua nổi đâu. Không mau đi kiếm tiền trả nợ, còn có tâm trạng đi dạo trung tâm thương mại à?”
Dòng suy nghĩ của Thời Nguyện bị cắt ngang. Cô lạnh mặt quay đầu lại, vừa nhìn rõ người đến thì không nhịn được bật cười khẩy.
Quả đúng là oan gia ngõ hẹp, người vừa nói móc cô chẳng phải là cô em họ “tốt” Thời Vận sao?
Nhìn người đàn ông đi sau lưng cô ta, chắc là bạn trai mới?
Thấy Thời Nguyện không đáp lời, Thời Vận tưởng cô cuối cùng cũng bị khoản nợ mấy triệu đè bẹp, cơn tức vì bữa tiệc sinh nhật bị phá tan cũng vơi đi phần nào, liền cười bước tới.
Cô ta liếc Thời Nguyện từ đầu đến chân, rồi lại liếc sang cửa hàng trước mặt Thời Nguyện.
“Nếu là tôi, tôi đã ngoan ngoãn giao nhà ra rồi, mau chóng về quê sống cho xong. Ở đây làm gì nữa? Mấy triệu đó, cả đời cô cũng chẳng kiếm nổi đâu!”
Thời Vận đầy vẻ khinh thường. Từ nhỏ cô ta đã không ưa người chị họ này, nhà không giàu bằng mình, vậy mà sống lại vui vẻ hơn mình là sao?
Thêm chuyện bữa tiệc sinh nhật lần trước, lần gặp này đúng là thù cũ hận mới chồng chất, càng nhìn càng tức.
Thời Nguyện đảo mắt, “Phải rồi, nhờ phúc nhà các người đấy. Ba mẹ cô hại anh ruột còn chưa đủ, còn muốn hại cả cháu gái mồ côi. Không biết ai mới là kẻ không biết xấu hổ nhỉ?”
Nghe vậy, Thời Vận giơ tay định tát.
Nhưng Thời Nguyện nhanh tay chụp lấy cổ tay cô ta, mạnh mẽ đẩy ra.
Thời Vận đang đi giày cao gót, bị đẩy một cái liền mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất, đau đến mức nước mắt lưng tròng.
Thời Nguyện đứng thẳng dậy, vỗ tay: “Lần trước bị tôi tát chưa đủ à? Lần này còn dám mò đến?”
Thời Vận tức đến dựng tóc, há miệng định chửi, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Thời Nguyện, lại có cảm giác chỉ cần mình mở miệng là cái tát sẽ bay tới ngay. Lời chửi đến đầu lưỡi lại bị cô ta nuốt ngược vào, không dám thốt ra tiếng nào.
Thời Nguyện cười nhạt: “Lần trước bị tát, tôi còn tưởng cô chưa biết điều. Ai ngờ học nhanh thế.”
Nói xong, cô khẽ cười khẩy rồi quay người rời đi.
Vừa rồi gây ra không ít động tĩnh, đã có nhiều người vây lại xem. Cô không muốn bị biến thành trò cười cho thiên hạ.
Thời Vận bị mất mặt, liền trút hết giận lên bạn trai bên cạnh: “Anh là người chết à? Nhìn tôi bị đánh mà không nhúc nhích!”
Người đàn ông lúng túng không biết làm sao. Hai cô gái cãi nhau, anh ta đâu dám ra tay can thiệp.
You cannot copy content of this page
Bình luận