Danh sách chương

Bây giờ trong tay Ôn Chỉ không còn một xu.

Nhưng ba anh em đều đang nằm viện.

Ôn Phương Minh vẫn đang theo dõi trong ICU.

Cố Tiểu Tiểu tối nay bị thương nặng hơn, trên cổ đầy vết ngón tay bầm tím, nằm trên giường bệnh vẫn ngủ mê man.

Vết thương ở bụng và lưng của Cố Diệm cũng không nhẹ, trên thân hình gầy gò chi chít những dấu vết dữ tợn.

Nhìn mà Ôn Chỉ giật mình thon thót, cô ấn giữ Cố Diệm, kẻ đang từ chối nhập viện.

“Em ngoan ngoãn nhập viện đi. Chuyện tiền chị đã nói rồi, em đừng lo, chị sẽ nghĩ cách.”

Cố Diệm nghiến răng ngồi dậy, lắc đầu:

“Phương Minh ở ICU một ngày là mười ngàn. Tiểu Tiểu giờ cũng bị thương phải nằm viện, mỗi ngày đều là một khoản không nhỏ. Nếu tôi cũng nằm, chỉ dựa vào một mình cô, lấy đâu ra mà kiếm nổi?”

“Thân thể tôi vốn tốt, vết thương vặt thế này vài ngày là ổn, không cần nhập viện.”

“Hơn nữa gần đây tôi mới tìm được công trường chịu cho tôi khuân gạch, một ngày trả tôi một trăm. Tôi không thể bỏ mất việc này!”

Cố Diệm không nói ra một lý do còn quan trọng hơn.

Cậu sợ Ôn Chỉ bỗng dưng bỏ đi như Cố Thiệu Hùng, cậu còn phải dựa vào công việc đó để nuôi em trai em gái.

Ôn Chỉ nhìn ra sự bướng bỉnh lẫn hiểu chuyện của cậu, đáy mắt dâng lên một luồng ấm nóng.

Cô lẩm bẩm:

“Quả nhiên như mẹ viết trong thư, em là một người anh vừa hiểu chuyện vừa có trách nhiệm.”

Cố Diệm không nghe rõ cô nói gì, cau mày:

“Vừa rồi cô nói gì?”

Ôn Chỉ ấn cậu nằm lại giường, kéo chăn đắp cho cậu:

“Chị bảo em không được đi đâu cả, ngoan ngoãn nằm viện. Giờ chị phải đi nghĩ cách kiếm tiền.”

Rồi cô nhét nốt tờ một trăm cuối cùng trong túi vào tay Cố Diệm:

“Đây là một trăm, là tiền cơm ngày mai của các em. Viện phí đợi chị về nộp.”

Nói xong, bất chấp thương tích trên người, cô lại rời viện, quay về bãi phế liệu.

Cố Diệm siết chặt tờ một trăm, nhìn Ôn Chỉ hối hả rời đi giống hệt tối qua, trong lòng dâng lên cảm xúc khó nói.

Cuối cùng mắt cậu đỏ lên, nghiêng mình, ngoan ngoãn nằm xuống giường.

Cậu tự nhủ:

“Coi một trăm này là tiền công một ngày. Tôi đợi cô một ngày. Nếu cô không quay lại, tôi sẽ rời viện đi khuân gạch kiếm tiền.”

Cố Diệm đặt tờ một trăm lên ngực, từ từ khép mắt ngủ.

Ôn Chỉ trở lại bãi thu mua phế liệu, lại khiêng một bao to đinh ốc rỉ sét.

Ngoảnh thấy trên tủ có bình cồn y tế lớn, cô nhớ đến những thương binh mình trông thấy hôm qua, bèn xách theo nguyên cả bình cồn.

Như hôm qua, cô nằm lên chiếc giường lạnh cứng, nhắm mắt.

Dùng ý thức chạm đến mô hình.

Cảm giác chóng mặt quen thuộc ập đến.

Giây sau, tiếng chuông gió vang bên tai.

Ôn Chỉ lập tức mở mắt, thấy mình đến thế giới tương lai.

Cô theo quán tính nhìn sang kệ bên cạnh, bao đinh ốc rỉ to tướng vẫn xuất hiện ở vị trí cũ.

“Đúng rồi, còn cồn thì sao?”

Trên kệ không thấy thứ gì khác.

Cô vội lục quanh bốn phía.

Cuối cùng, ở một góc khuất, cô thấy trọn vẹn… một trăm chai cồn.

Ôn Chỉ tròn mắt:

“Tỷ lệ 1:100 này… ngay cả một chai cồn cũng thành một trăm chai à?”

“Nhưng sao cồn không nằm trên kệ, mà lại ở cái góc xó xỉnh này?”

Mang thắc mắc ấy, Ôn Chỉ cầm một chai, đưa đến quầy quét mã.

Chỉ thấy trên màn hình máy thu ngân bật ra một câu:

[Vật dụng cá nhân của nhân viên, không được phép bán.]

Ôn Chỉ nhướn mày:

“Xem ra cồn không thể coi là hàng hóa, thuộc đồ dùng cá nhân của tôi, cấm bán. Tức là tôi không thể dùng cồn để giao dịch với Quyền Uyên.”

Cô nheo mắt, bốc một vốc đinh ốc, lại xách thêm một chai cồn:

“Vậy tôi tặng quà.”

Chỉ cấm bán, nào có cấm tặng.

Cồn cũng chẳng đáng bao nhiêu, Quyền Uyên lần nào cũng dùng kim cương đắt đỏ để giao dịch, coi anh là bạn, tặng anh một trăm chai cồn làm quà, cũng hợp tình hợp lý.

“Tiệm nhỏ tương lai” dường như cảm ứng được suy nghĩ của cô, màn hình máy thu ngân lóe lên vài chữ mới.

Ôn Chỉ khe khẽ đọc:

“Vật dụng cá nhân của nhân viên, không được phép bán, được phép tặng.”

Xác nhận lại nhiều lần: cho phép tặng.

Khóe môi Ôn Chỉ khẽ cong, hài lòng bước ra khỏi quầy, quyết định đi tìm Quyền Uyên ngay.

Xét hai lần mở cửa trước đó gặp hai tình huống trái ngược, lần này, cô thận trọng hơn nhiều.

Ôn Chỉ rón rén mở hé cửa, chừa một khe để nhìn ra ngoài.

Đập vào mắt là đêm đen như mực, chẳng thấy gì, một cái bóng cũng không.

Cô ngẩn ra, kéo hẳn cửa cho ánh đèn trong nhà chiếu ra ngoài, miễn cưỡng nhìn rõ trước ngưỡng cửa.

Đây chính là nơi hôm qua cô đến.

Khu rừng nguyên sinh ấy.

Trong khu rừng tĩnh mịch đen đặc, chỉ có tiếng gió ào ạt lùa lá, ngoài ra không còn âm thanh nào khác.

Ôn Chỉ nuốt nước bọt, trong lòng dấy lên vài phần sợ hãi.

Nghĩ tới ba đứa em đang chờ cô kiếm tiền trở về, một luồng can đảm xé toạc nỗi sợ, lan khắp tứ chi.

Cô kiên định nhấc bước, rời khỏi tiệm.

Tiếp đó, căn tiệm sau lưng cô biến mất, trở về trong đầu cô.

Trong khoảnh khắc, giữa khu rừng đen kịt mắt không thấy tay, chỉ còn lại mình cô.

“…”

Ôn Chỉ đứng nguyên tại chỗ, bỗng không biết nên đi lối nào.

Cô nhìn quanh, ký ức ngày hôm qua ùa về, cảnh rừng ban ngày chầm chậm chồng lên thế giới trước mắt.

“May là hôm qua theo người ta đi, mình đã cố ý nhớ đường.”

Cô men theo con đường trong trí nhớ, rảo bước về hướng ấy.

Chưa tới năm phút, cô đã an toàn tới nơi họ đóng trại.

Một đốm lửa trại yếu ớt bừng sáng chói lọi giữa bãi đất trống.

Cô thấy Quyền Uyên ngồi đối diện lửa một mình, tấm lưng rộng và thẳng như một chiếc ô bảo hộ, vững vàng chở che cả khu vực, khiến người khác yên tâm.

“Ai ở đó?”

Đột nhiên, giọng băng lạnh của Quyền Uyên vang lên, Ôn Chỉ cảm thấy một luồng nguy hiểm dữ dội.

Cô vừa định lùi nửa bước, thì người đàn ông còn ở cạnh lửa trại khi nãy không biết từ lúc nào đã đứng ngay trước mặt cô.

Cô run run ngẩng đầu, đối diện là đôi đồng tử vàng kiêu bạc, trong mắt lộ rõ sắc máu.

Ôn Chỉ vội nở nụ cười yếu mềm:

“Quyền Uyên, là tôi. Tôi lại đến giao dịch với anh đây.”

Thấy rõ gương mặt ấy, áp lực vừa rồi lập tức tan biến, trong mắt Quyền Uyên dâng lên vô tận dịu dàng.

“Em thật sự đến rồi.”

Ôn Chỉ mỉm cười gật đầu:

“Ừ. Tôi còn mang cồn cho anh.”

Cô ngẩng mặt, như dâng bảo vật mà giơ chai cồn lên.

Nhưng ánh mắt Quyền Uyên không rơi vào chai cồn, mà dừng ở cổ cô.

Anh vươn ngón tay thon dài nâng nhẹ cằm cô, ánh nhìn sâu thẳm khóa chặt những dấu vết bầm tím bị bóp ở cổ.

“Ai làm em bị thương?”

Trong giọng nói chất chứa lửa giận.

Hết Chương 15: Ai làm em bị thương?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    Team Super Convert

    Đọc FULL bộ này chỉ 200 pha lê, mong mọi người ủng hộ ạ <3 <3 <3

Trả lời

You cannot copy content of this page