Chương 1:
26/06/2025
Chương 2:
26/06/2025
Chương 3:
26/06/2025
Chương 4:
26/06/2025
Chương 5:
26/06/2025
Chương 6:
26/06/2025
Chương 7:
26/06/2025
Chương 8:
26/06/2025
Chương 9:
26/06/2025
Chương 10:
28/06/2025
Chương 11:
28/06/2025
Chương 12:
28/06/2025
Chương 13:
28/06/2025
Chương 14:
28/06/2025
Chương 15:
28/06/2025
Thấy hắn không còn phản kháng nữa, ta bế chặt hắn, lao nhanh về phía tiền sơn.
Ta giấu hắn trong áo choàng, lặng lẽ mang về doanh trại.
Không biết từ lúc nào, Ôn Hành Thanh đã hôn mê bất tỉnh, gọi mãi không tỉnh, chỉ còn hơi thở yếu ớt mong manh.
Ta nhẹ nhàng đặt hắn lên giường, quay đầu quát lên: “Chu phó tướng, mau tìm cho ta một đại phu kín miệng!”
Chỉ một khắc sau, đại phu được dẫn tới, vừa nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường là lập tức hoảng sợ run lẩy bẩy.
Chu phó tướng không nói nhiều, đẩy người tới trước giường, hạ giọng lạnh lẽo: “Chữa được thưởng vàng, chữa không được… chuẩn bị nhặt đầu.”
Nghe vậy, đại phu càng thêm sợ hãi, nhưng cũng chỉ có thể run rẩy tiến lên.
Ông ấy ngồi bên giường, đặt tay lên mạch Ôn Hành Thanh, hồi lâu sau, sắc mặt tái mét, nhìn ta lắc đầu: “Tướng quân, thương thế này phàm nhân không thể trị được, dân đen vô năng bất lực.”
Chu phó tướng nghiêm mặt: “Vậy ai có thể chữa? Nói.”
Đại phu sợ tới mức run lẩy bẩy, lắc đầu như trống bỏi: “Dân… dân đen không biết…”
Chu phó tướng rút kiếm ra, ánh thép lạnh loáng: “Chắc chắn không biết?”
Mặt đại phu tái mét như tro tàn, vội vàng nói: “Nghe nói trong hoàng thất An Quốc có thánh vật, tuy không thể lập tức chữa lành trọng thương, nhưng có thể bảo hộ tâm mạch, tạm thời giữ được tính mạng.”
Đêm đen gió lớn, ta xông vào tẩm cung của Thẩm Tứ.
Đối diện ánh mắt đầy hứng thú của hắn ta, ta không hề thay đổi sắc mặt, nói thẳng mục đích đến đây.
Hắn ta chậm rãi khoác áo choàng: “Vừa tới liền đòi thánh vật của hoàng thất An Quốc, Giang tướng quân thật to gan.”
Ta cúi người hành lễ: “Kính xin Nhiếp Chính Vương thành toàn.”
Đôi mắt đen láy của Thẩm Tứ nhìn thẳng ta: “Nếu cô có thể cho ngươi thánh vật, Giang tướng quân sẽ lấy gì trao đổi?”
Ta lấy từ trong người ra một tấm lệnh bài, ánh mắt giao với hắn ta: “Lệnh bài ám vệ ngầm của Giang gia, cùng với ta quy thuận, đủ chưa?”
“Giang tướng quân đã nghĩ kỹ rồi?” Hắn ta hỏi.
Ta đẩy lệnh bài tới trước mặt hắn ta: “Thần biết điện hạ nhất ngôn cửu đỉnh, thần không cần vinh hoa phú quý, chỉ cầu điện hạ đối đãi tử tế với binh sĩ của ta và dân chúng Vu Quốc.”
Nghe vậy, Thẩm Tứ bật cười, vỗ vai ta: “Tốt, rất tốt! Quả nhiên cô không nhìn lầm Giang tướng quân.”
Ba tháng sau, Vu Quốc đại bại.
Thẩm Tứ cũng làm đúng lời hứa năm xưa với ta.
Hắn ta đứng bên ta, ánh mắt lướt qua những con đường đang được tu sửa, vẻ mặt đầy trăn trở hỏi: “Giang ái khanh, tới giờ ngươi vẫn không chịu nói, ngươi lấy thánh vật cứu ai vậy?”
Hắn ta vô tình nghe người ta đồn, đại tướng quân Giang Tiện Dư nuôi mỹ nhân trong nhà, ngoài Chu phó tướng ra, chẳng ai từng gặp mặt.
Tin đồn khiến hắn ta tò mò muốn chết, rất muốn biết mỹ nhân trong lời đồn có thật hay không.
Ta nhàn nhạt đáp: “Đến nước này rồi, Hoàng thượng cũng chẳng nói cho ta biết, ngươi vốn là Hoàng đế An Quốc, đâu phải Nhiếp Chính Vương?”
Thân thể Thẩm Tứ hơi khựng lại, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Cô không phải muốn cho ái khanh bất ngờ sao.”
“Đa tạ Hoàng thượng đã cho ta bất ngờ, thần xin cáo lui trước.”
Ta chẳng buồn phí lời với hắn ta.
Mấy tháng tiếp xúc đủ để ta hiểu, người này tuy là vua một nước nhưng rất lắm chuyện, rảnh là chạy ra tửu lâu nghe ngóng bàn tán.
“Ây, Giang ái khanh, nói cho ta biết đi mà, ta cầu ngươi đó.”
Ta quay lưng vẫy tay, không chút do dự rảo bước rời đi.
Tạm biệt Thẩm Tứ, ta trở về phủ đệ ở phía nam thành.
Trong nhà yên tĩnh đến đáng sợ, trống trải đến khó chịu.
Ta đẩy cửa bước vào, mệt mỏi ngã xuống giường.
Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng ba tháng trước…
Ta lấy được thánh vật từ chỗ Thẩm Tứ, quả thực đã giữ lại được mạng sống cho Ôn Hành Thanh, nhưng người lại mãi không tỉnh lại.
Ta đã tìm khắp thế gian mọi cách, gom góp vô số linh dược, bảo vật trời đất, nhưng vẫn vô ích.
You cannot copy content of this page
Bình luận