Chương 1:
23/04/2025
Chương 2:
23/04/2025
Chương 3:
23/04/2025
Chương 4:
23/04/2025
Chương 5:
23/04/2025
Chương 6:
23/04/2025
Chương 7:
23/04/2025
Chương 8:
23/04/2025
Chương 9:
25/04/2025
Chương 10:
25/04/2025
Chương 11:
25/04/2025
Chương 12:
25/04/2025
Chương 13:
25/04/2025
Chương 14:
25/04/2025
Chương 15:
25/04/2025
Chương 16:
25/04/2025
“Ta muốn sống, ta muốn tự tay gi*ết hắn!”
Lục Dao run rẩy nắm chặt mảnh da dê, ả như sói đói, hận thù nhìn về phía Đông cung.
“… Sao ngươi lại giúp ta?”
Ta khẽ liếc, khinh miệt bước qua mu bàn tay ả:
“Coi như ta, người làm tỷ tỷ này, ban cho ngươi chút lòng thương xót vậy.”
18
Chẳng bao lâu sau, mẫu thân ta dù thân mang bệnh đau, vẫn áp tải lương thảo, dẫn quân ra tiền tuyến.
Trận đầu thắng lớn, Hoàng Đế lại ban hôn ta với Vũ Văn Nghiệp, để tỏ hoàng ân.
Ngày thành hôn, mẫu thân chưa về.
Ta suy nghĩ hồi lâu, Hoàng Đế dùng ta làm con tin, báo với mẫu thân ta rằng ta ở trong tay ông ta, cảnh cáo bà chớ ôm quân tự lập.
Để khống chế ta, ông ta ngày ngày hạ độc mãn tính lên ta.
Nhưng ta đem hết trả lại Vũ Văn Nghiệp, còn tiện tay thêm một vị ngũ thạch tán.
Hai năm ta ở Nam thành, mẫu thân tìm được mấy chục nữ nhân giống Lục Dao, đều bị ta đưa vào phủ.
Ban ngày Vũ Văn Nghiệp cùng họ say rượu ca hát, nửa đêm mơ màng lại đối diện những gương mặt giống Lục Dao mà chửi rủa om sòm.
Lâu dần ác mộng quấn thân, chẳng những thân thể suy kiệt, còn thành phế nhân, chẳng thể khiến nữ nhân mang thai nữa.
Vũ Văn Nghiệp bị phế vị Thái Tử, Hoàng Đế triệt để từ bỏ hắn, bắt đầu mở rộng hậu cung.
Dĩ nhiên Hoàng Hậu chẳng chịu, khóc lóc ầm ĩ, như bà chằn, chẳng bao lâu thì bị đày vào lãnh cung.
Ta thấy Vũ Văn Nghiệp bị ngũ thạch tán mài mòn gần hết, liền dẫn người ép cung.
Đại thần trong triều đã oán giận Hoàng Đế chẳng phân công tư từ lâu, họ quay lưng theo ta.
Trên Loan Điện, Hoàng Đế túm một tiểu cung nữ mười một mười hai tuổi chắn trước mình, dáng như điên dại.
“Trẫm sớm nhìn ra, mẫu nữ các ngươi lòng lang dạ sói, chẳng ai an phận!”
Cung thủ trong bóng tối đã sẵn sàng chờ lệnh.
Ta mặc long bào, từng bước tiến tới, mắt đầy giễu cợt:
“Cữu cữu nói sai rồi, bước tới ngày hôm nay chẳng phải là do ngài ép sao? Ngài hỏi các đại thần ngồi đây, ai làm việc dưới tay ngài mà chẳng run sợ?”
“Năm Nguyên Xương thứ ba, Giang Nam lũ lụt, đại thần hiến kế, nhưng ngài phán đoán sai lầm, kéo dài hết lần này đến lần khác, khiến thiên tai thành nhân họa. Ngài lại đổ lỗi lên đầu họ, một ngày gi*ết trăm đại thần.”
“Năm Nguyên Xương thứ mười, ngài với Hoàng Hậu cải trang đi Mân Châu du ngoạn, nhưng vì tri phủ Mân Châu chẳng nhận ra ngài và Hoàng Hậu, ngài ra chỉ tăng thuế nặng năm năm, khiến dân Mân Châu dù mùa màng tốt vẫn đói khát, xác ch*ết đầy đồng.”
“Lại ba năm sau, Vũ Văn Nghiệp vì một hoa khôi tranh chấp với người, lỡ tay đánh ch*ết. Mà ngài chỉ phạt nhẹ, cấm túc hắn một tháng. Ngài có biết kẻ bị Vũ Văn Nghiệp đánh ch*ết là độc đinh của Thái phó không?”
Từng chuyện từng việc, cái nào chẳng khiến trời giận người oán.
Nếu không nhờ mẫu thân ta làm trước làm sau vì hắn, thì cả Đại Ung sớm đã loạn quân nổi dậy, chia năm xẻ bảy rồi.
Hắn vô dụng, chẳng phân phải trái, lại nghi ngờ mẫu thân, đề phòng bà khắp nơi.
Hắn có tư cách gì làm Hoàng Đế!
Việc ép cung diễn ra cực kỳ thuận lợi.
Vũ Văn Nghiệp lên ngôi, ta buông rèm nhiếp chính.
Lương thực tích trữ trước đây đều gửi hết ra tiền tuyến, binh khí rèn đúc đều giao tận tay tướng sĩ.
Nhân tài bồi dưỡng cũng lần lượt vào triều, xuống dân gian, vì bách tính trừ gian diệt ác, làm việc thực, mưu phúc lợi.
Chưa đầy ba năm, Bắc Địch bị mẫu thân đuổi đến đất khổ lạnh, sống lay lắt.
Ngày khải hoàn về triều, ta đứng trước cổng thành, cao giọng:
“Cung nghênh Thái thượng hoàng khải hoàn về triều!”
Ta đã về họ mẫu thân, ta làm Hoàng Đế, mẫu thân ta dĩ nhiên là Thái thượng hoàng.
Dù sao Vũ Văn Nghiệp, kẻ phế vật ấy, bị Lục Dao một kiếm xuyên họng, chẳng biết thi thể bị chó hoang nào ở bãi tha ma xâu xé.
Mẫu thân hỏi ta sao lại để Lục Dao gi*ết Vũ Văn Nghiệp.
Ta khẽ nhướng mày:
“Sợ bẩn tay, xem chó cắn chó.”
You cannot copy content of this page
Bình luận