Người Vợ Khiếm Thính

Chương 15:

Chương trước

Chương sau

Tôi từng nghĩ rằng Lê Thiệu Huy lấy Dương Liễu chỉ vì bị gia đình ép buộc, nên đặc biệt thương cô ấy.

 

Nghĩ đến tình cảnh của tôi và Thẩm Khinh Hàn, lại cảm thấy chúng tôi đúng là “chị em cùng khổ”.

 

Nhưng may mà tiệm của hai chúng tôi đã được mở.

 

Sự nghiệp và tình cảm, đôi khi chỉ cần có được một trong hai cũng đã là may mắn rồi.

 

Con người cũng không nên tham lam quá, đúng không?

 

Thẩm Khinh Hàn cũng chính thức công bố tin tức kết hôn của chúng tôi.

 

Tôi cứ nghĩ gia đình anh sẽ phản đối, nhưng không ngờ ông cụ lại vui đến mức ăn thêm mấy bát cơm.

 

Hôn lễ của chúng tôi và của Dương Liễu được tổ chức cùng ngày.

 

Nhà họ Thẩm và nhà họ Lê vốn là thế giao.

 

Để dập tắt những tin đồn suốt bao năm qua, hai nhà quyết định cùng nhau tổ chức một “đám cưới thế kỷ”.

 

Tôi cười đến mức không khép miệng lại được.

 

Thế chẳng phải Thẩm Khinh Hàn và Lê Thiệu Huy sẽ cùng xuất hiện trên lễ đường sao?

 

Chẳng phải cũng xem như một cái kết trọn vẹn theo một cách khác à?

 

Tôi và Dương Liễu càng thêm hăng hái chuẩn bị cho hôn lễ.

 

Sau khi Thẩm Khinh Hàn đưa tôi đi làm trị liệu tai xong, tôi quay lại nhà hàng thì thấy Giang Ứng Hoài cũng có mặt ở đó.

 

Anh ta mang vẻ mặt đầy giễu cợt, sấn tới gần tôi, cảnh cáo:

 

“Hứa Tinh Hàm, tôi nghĩ lần trước tôi đã quá nương tay với cô rồi.”

 

“Tôi cho cô thêm một cơ hội cuối cùng để xin lỗi và tái hôn với tôi. Nếu lần này cô vẫn không biết điều, thì tôi sẽ thực sự cưới Tống Thanh Mộng đấy!”

 

28

 

Tôi nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngốc:

 

“Giám đốc Giang, tôi đã kết hôn rồi.”

 

Giang Ứng Hoài trợn trừng mắt: 

 

“Với ai? Thẩm Khinh Hàn sao?”

 

Anh ta như vừa nghe được một trò cười to tát:

 

“Hứa Tinh Hàm dù có túng quẫn đến đâu cũng không đến mức chọn Thẩm Khinh Hàn chứ?”

 

“Đối diện với cô, anh ta có “lên” nổi không? Hahaha!”

 

Tôi tức giận: 

 

“Giang Ứng Hoài, anh đừng có ghê tởm như vậy!”

 

Đột nhiên, Thẩm Khinh Hàn vòng tay ôm eo tôi từ phía sau.

 

Không đợi tôi kịp phản ứng, anh cúi xuống trao cho tôi một nụ hôn nồng cháy.

 

Cả nhà hàng bỗng chốc im phăng phắc.

 

Nụ hôn này… rất mãnh liệt.

 

Cảm giác như Thẩm Khinh Hàn hoàn toàn không phải tay mơ.

 

Anh ôm eo tôi, nhẹ nhàng đỡ tôi đứng vững lại:

 

“Tôi có “lên” được hay không, Tinh Hàm mới là người có tư cách đánh giá hơn anh.”

 

Màn kịch này diễn ra, những tin đồn tiêu cực trước đây về Thẩm Khinh Hàn cũng tự động bị dập tắt.

 

Rời khỏi ánh mắt của mọi người, Thẩm Khinh Hàn lại trở nên lịch thiệp đến mức đỏ mặt:

 

“Xin lỗi nhé, lúc nãy tình huống khẩn cấp quá, anh không kịp báo trước.”

 

Tôi cũng đỏ mặt, vội cảm ơn:

 

“Không không, đáng ra em phải cảm ơn anh mới đúng, nhờ anh mà em có thể thắng một ván trước mặt chồng cũ rồi.”

 

Sau khi dự án hợp tác giữa Thẩm Khinh Hàn và Giang Ứng Hoài kết thúc, anh không gia hạn thêm hợp đồng nữa.

 

Nhiều doanh nghiệp lâu năm, kể từ sau khi Giang Ứng Hoài ly hôn với tôi để đến với tiểu tam, cũng lần lượt chấm dứt hợp đồng với anh ta mà không tái ký.

 

Nhà họ Giang rơi vào khủng hoảng trong chốc lát.

 

Bị áp lực từ nhiều phía, cuối cùng anh ta thực sự phải liên hôn với Tống Thanh Mộng, tổ chức lễ đính hôn.

 

Cứ như là không cam tâm vậy, anh ta cố tình chọn ngày cưới trùng với chúng tôi, thậm chí còn đặt sảnh khác trong cùng một khách sạn.

 

Vào ngày cưới, hầu hết bạn bè trong giới đều đổ về phía nhà họ Thẩm và nhà họ Lê.

 

Còn hôn lễ của Giang Ứng Hoài và Tống Thanh Mộng thì đến cả tiệc cưới cũng không ngồi kín bàn.

 

Hơn nữa, bụng cô dâu đã lớn thấy rõ, trông chẳng đẹp mắt chút nào.

 

Lễ cưới kết thúc, tôi và Dương Liễu đều mệt đến rã rời.

 

Tôi dùng chân đá nhẹ vào chân cô ấy:

 

29

 

“Êi, cậu nghĩ xem, chúng ta có nên ra ngoài ở một đêm, để họ có không gian cho đêm tân hôn không?”

 

Dương Liễu trợn mắt, xoa trán tôi:

 

“Tinh Hàm, cậu không bị làm sao chứ?”

 

“Đùa giỡn có thể đùa, nhưng đó là chồng tôi đấy!”

 

Tôi cũng trợn mắt: 

 

“Hả? Cậu nghiêm túc à?”

 

“Đương nhiên rồi, chúng tôi đã chờ ngày này lâu lắm rồi.”

 

Lúc này tôi mới biết Lê Thiệu Huy là người muốn cưới Dương Liễu.

 

Vì gia đình Dương Liễu không khá giả, gia đình anh ta không đồng ý, nên mới nghĩ ra cách này.

 

Lê Thiệu Huy đăng một bài viết trên vòng bạn bè, chỉ có vài người thân thiết có thể xem:

 

[Khi tôi 17 tuổi, tôi nói tôi sẽ cưới em.]

 

[Mọi người đều nói tôi không thể làm được.]

 

[Nhưng hôm nay tôi muốn nói, mọi chuyện đều là do người ta làm được, tôi đã làm được!]

 

Tôi bị tình yêu của họ làm cảm động, rơi nước mắt.

 

Nhưng lại nghe thấy Dương Liễu nói:

 

“Không thể nào? Người nhà cậu vẫn chưa bày tỏ tình cảm với cậu à?”

 

“Anh ấy nói đã thích cậu ngay từ lần gặp đầu tiên rồi mà!”

 

Tôi vội chạy đến bên Thẩm Khinh Hàn.

 

Anh và Lê Thiệu Huy đều đã uống khá nhiều rượu.

 

Nhưng vẫn không giấu nổi niềm vui sướng.

 

Tôi tiến lại gần anh:

 

“Sao anh không nói sớm với em?”

 

Anh cười, như một đứa trẻ:

 

“Hứa Tinh Hàm, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em…”

 

“Trước đây không nói với em là vì anh sợ.”

 

Anh ôm chặt tôi:

 

“Trước khi mọi trở ngại trên con đường của anh được giải quyết, trước khi mọi chuyện chưa đi đến kết quả, anh không dám nói.”

 

“Anh sợ nếu không thành công, anh sẽ chỉ vui mừng trong vô vọng, và còn ảnh hưởng đến cuộc sống vốn có của em.”

 

“Tinh Hàm, em là niềm vui mà anh luôn mong đợi.”

 

(Hết)

 

Hết Chương 15:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page