Nhặt Được Một Vị Thiếu Niên

Chương 15:

Chương trước

Chương sau

“Ta ở đây, nàng ấy sống rất tốt.” 

 

Tạ Từ không để ta trả lời, vừa nói vừa xoa nhẹ đầu ta.

 

Nhìn gương mặt hắn ngày càng tối lại, cùng với nụ cười như có như không bên môi, lòng ta hơi bất an.

 

Thôi đừng cười nữa, cười kiểu đó khiến ta nổi da gà.

 

Bạch Diễn Đường định nói gì, ta vội vàng cắt ngang: “Huynh không qua xem Bạch Thích Thích sao? Nàng bị thương rồi, còn khá nghiêm trọng đấy.”

 

Dù sao cũng là do bọn này làm nàng ta bị thương…

 

“Tỷ tỷ của ta bị thương?! Lạc Nhi, ta sẽ trở lại thăm muội sau. Ta tin muội không hề trộm cắp, ta tin muội, đợi ta quay lại!” 

 

Nói xong, y vội vã chạy đi.

 

A, cuối cùng cũng đi rồi.

 

Nhìn sắc mặt Tạ Từ vẫn không tốt, ta cố gắng chuyển chủ đề. 

 

“Chúng ta cùng đi thăm Tiểu Ngọc đi. Muội ấy cũng là cô nhi như ta, không biết trong thời gian ta không có mặt, một mình muội ấy sống thế nào, còn nhỏ như vậy…”

 

Tạ Từ gật đầu, ra hiệu đồng ý.

 

Ta dẫn hắn dạo một vòng quanh tiểu viện của mình, cho xem qua loa vài chỗ, kể cả phòng mà ta đã chuẩn bị cho hắn.

 

Sau đó, ta dẫn người đi gặp Tiểu Ngọc. 

 

Nhưng trước khi rời khỏi, hắn nhất định phải dựng một đạo kết giới bên ngoài tiểu viện, nói là để đề phòng trộm.

 

Tiểu viện nhỏ này có gì đáng để trộm chứ? 

 

Ta thật sự không hiểu nổi.

 

20

 

Tiểu Ngọc ở ngay gần tiểu viện của ta, cũng sống một mình.

 Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiểu Ngọc vừa hỏi: “Ai vậy?” vừa đi ra mở cửa.

 Nhìn thấy ta, ánh mắt nàng ấy tức khắc sáng rỡ, nhào vào lòng ta, làm nũng. 

 

“Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ đã trở về! Tiểu Ngọc nhớ tỷ lắm!”

 Nhìn dáng vẻ tinh quái của nàng ấy, đôi má đỏ ửng, dường như dạo này không phải chịu khổ sở gì.

Ta nhẹ nhàng vuốt má Tiểu Ngọc, hỏi: “Dạo này Tiểu Ngọc sống có tốt không?”

“Tiểu Ngọc sống rất tốt! Diễn Đường ca ca thường xuyên đến thăm ta, còn đuổi hết những kẻ bắt nạt ta!” Tiểu Ngọc cười tươi nói.

 “Vậy thì tốt, ta mang quà đến cho Tiểu Ngọc đây, xem thử có thích hay không.” 

Vừa nói, ta vừa đưa gói nhỏ trong tay cho nàng ấy.

Tiểu Ngọc không vội mở ra, chỉ ôm lấy cánh tay ta, làm nũng: “Tỷ tỷ cho gì, Tiểu Ngọc cũng thích.”

Ta bị Tiểu Ngọc trêu chọc đến mức bật cười vui vẻ.

Chợt nhớ đến Tạ Từ, ta quay đầu lại, liền thấy hắn tựa vào khung cửa, ánh mắt chứa đầy ý cười, vẫn luôn nhìn ta.

Mặt thoáng nóng lên, vội vàng quay đi, làm bộ không nhìn thấy.

Tiểu Ngọc thấy thần sắc của ta, lúc này mới chú ý tới người đứng ở cửa.

“Tỷ tỷ, người đó là ai vậy?”

 

“Đây là bằng hữu của tỷ, muội gọi hắn ‘Tạ Từ ca ca’ là được rồi.” Ta giới thiệu Tạ Từ với Tiểu Ngọc.

Thế nhưng, Tiểu Ngọc dường như không mấy thích Tạ Từ, không mở miệng gọi ca ca, mà lại hỏi: “Tỷ tỷ trở về có gặp Diễn Đường ca ca không? Diễn Đường ca ca rất nhớ tỷ đó.”

Ta vội vàng đưa tay bịt miệng nàng ấy: “Tiểu nha đầu, đừng nói bậy!”

Liếc về phía Tạ Từ, quả nhiên sắc mặt hắn có chút khác thường.

“Đã gặp chưa? Đã gặp chưa? Diễn Đường ca ca mà biết tỷ trở về nhất định sẽ rất vui mừng!” Tiểu Ngọc không chịu thôi, vẫn gặng hỏi.

“Gặp rồi, gặp rồi. Vừa về đã gặp ngay trước cửa tiểu viện.” Ta đành bất lực đáp.

Tiểu Ngọc lại bắt đầu thao thao bất tuyệt kể về những điều tốt đẹp của Bạch Diễn Đường, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn Tạ Từ một cách đầy ẩn ý.

Ta không khỏi hoài nghi, nha đầu này là cố ý. 

 

Tiểu Ngọc rót nước, nói sợ ta khát, tiện thể cũng đưa cho Tạ Từ một chén. 

“Tiểu Ngọc càng ngày càng hiểu lễ nghĩa, đúng là lớn khôn rồi.” Ta gật đầu khen ngợi.

“Đều nhờ Diễn Đường ca ca dạy bảo.” Tiểu Ngọc cười mỉm đáp.

Lại là Bạch Diễn Đường, chẳng lẽ y đã tẩy não nha đầu này rồi sao?

Cạch— 

 

Hình như ta nghe thấy âm thanh gì đó vỡ vụn.

 

“Thứ lỗi, chiếc chén này chất lượng không được tốt.” Tạ Từ chậm rãi nói, tay ném chiếc chén vỡ xuống.

 

Ta cảm thấy không thể ở lại đây thêm nữa, bèn đứng dậy. 

 

“Tiểu Ngọc, tỷ tỷ vài ngày nữa sẽ lại đến thăm muội. Hôm nay tỷ phải về, còn có nhiều việc cần xử lý.”

 

Tiểu Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, nhưng cuối cùng lại hỏi ra câu khiến người ta kinh ngạc nhất trong ngày: “Tỷ tỷ, lần này tỷ trở về, có phải là để thành thân với Diễn Đường ca ca không?”

 

Khụ khụ, suýt nữa ta bị chính nước bọt của mình làm nghẹn c/h/ế/t.

Ai đồn đại chuyện hoang đường này vậy?!

 

Nghe ta ho khan, Tạ Từ liền nhẹ nhàng vỗ lưng cho.

Giờ đây, ta chỉ cảm thấy sống lưng lành lạnh, vội vàng giải thích: “Không có, không có! Trẻ nhỏ không nên nói năng bậy bạ. Tỷ và Diễn Đường ca ca chỉ là bằng hữu thôi.”

 

“Ồ…” Tiểu nha đầu trông có vẻ thất vọng.

Ta không có tâm trí để bận lòng thêm, vội vàng từ biệt Tiểu Ngọc, rồi kéo Tạ Từ rời đi.

“Tiểu Ngọc còn nhỏ, trẻ con nói năng vô tư thôi mà! Ha ha…” Ta cười, nhưng nghe có phần khô khốc.

Hết Chương 15:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page