Ta dạo một vòng quanh thư phòng, tình cờ tìm thấy một cuốn “Kiếm Kinh”, sách này nhiều hình vẽ ít chữ, rất phù hợp với người như ta, vốn thấy chữ là đau đầu, nên ta hứng thú lật xem.
“Mặc dù động tác này trông có vẻ đẹp mắt, nhưng chỉ là hình thức, đẹp mà không hữu dụng.”
Một giọng nam trầm ấm và đầy sắc thái bất ngờ vang lên.
Ta giật mình, ngẩng đầu lên thấy sư huynh đứng trước mặt, khóe miệng cong lên một nụ cười.
Hóa ra ta đang mải mê xem sách, không biết mình đã bắt chước những động tác của nhân vật trong sách.
Tất cả những người hầu không biết đã đi hết từ lúc nào, toàn bộ thư phòng chỉ còn lại hai chúng ta.
“Sư huynh!”
Ta vui mừng la lên.
Người đàn ông trước mắt cao lớn thẳng tắp, ánh mắt sáng tựa như ngày xưa, chỉ là nay đã mặc trên người bộ trang phục lộng lẫy, mái tóc từng rối bời giờ được chải chuốt gọn gàng.
Ta lại cẩn thận hỏi.
“Huynh vẫn là sư huynh của ta chứ?”
“Trừ phi muội không coi ta là sư huynh nữa.”
Sư huynh nói.
“Phù Nhi, ta mãi mãi là sư huynh của muội.”
Ánh mắt huynh ấy lấp lánh một tia sáng.
“Muội biết mà!”
Ta hạnh phúc bước tới ôm lấy cánh tay huynh ấy.
“Sư huynh, muội nhớ huynh lắm, muội đã luôn đợi huyh đến tìm muội đấy.”
“Sư huynh cũng nhớ muội.”
Sư huynh vươn cánh tay dài, bàn tay to nâng đỡ phía sau đầu ta, mạnh mẽ ấn đầu ta vào lòng, giọng nói có vẻ hơi khàn khàn.
“Sư huynh sẽ không bao giờ rời xa muội nữa.”
Sư huynh của ta giờ là một người đàn ông trưởng thành, ngực rộng vai vững chãi, tay vững chắc mạnh mẽ, ta bị huynh ấy ôm chặt đến nỗi suýt nghẹt thở.
Cái ôm này kéo dài có chút khác thường, cuối cùng ta phải kêu “đau đau đau”, sư huynh mới buông tay ra, thay vào đó là nắm lấy tay ta.
Bàn tay sư huynh rộng và ấm, do nhiều năm luyện võ, lòng bàn tay sư huynh đầy chai sạn, làm tay ta nóng rát.
Mùa đông ở đại mạc rất lạnh, hồi nhỏ sư huynh thường nắm tay ta để sưởi ấm cho ta.
Chỉ là bây giờ chúng ta đều không còn là trẻ con nữa, như thế này có vẻ không thích hợp lắm.
Ta vừa định nhẹ nhàng nhắc nhở sư huynh, ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm và dịu dàng của huynh ấy.
Trong lòng ta bất chợt giật mình.
Hoàng hôn ngày hôm sau, ta dựa vào ghế mây ngủ gật.
Nha hoàn Thúy Nhi mang theo một cái lồng đến, hào hứng la lên.
“Tiểu thư, mau xem này, Nhị Hoàng Tử sai người gửi đến hai con thỏ nhỏ.”
Ta lười biếng lật mình ngồi dậy.
“Thỏ không gửi đến bếp mà gửi cho ta làm gì?”
“Hả? Bếp ư…”
Nha hoàn Thúy Nhi ngạc nhiên há hốc miệng, đứng sững tại chỗ không biết phải làm sao.
“Đưa đây, ta đùa với ngươi thôi.”
Ta cười khúc khích nói.
Phải rồi, bây giờ ta là tiểu thư khuê các, con thỏ là để giải trí vui chơi, không phải để ăn.
Ta mở vải che lồng thỏ, động tác bỗng chốc cứng lại, một con màu xám, một con màu trắng, trông y hệt hai con ta đã nuôi khi tám tuổi.
Ta ngồi chồm hổm dưới đất, che mắt lại.
Mùa xuân năm đó, sư phụ không biết kiếm được bao nhiêu tiền bạc, dẫn ta và sư huynh đi ăn lớn ở phố xá, còn muốn mua đồ cho chúng ta.
Sư huynh không cần gì cả, nhưng ta lại dừng bước trước một gian hàng bán thỏ.
Sư phụ rất hào phóng mua cho ta hai con, một đực một cái, bảo nếu chúng sinh con thì có thể bán kiếm tiền.
Ngoài Tiểu Tuyết, đó là những con vật duy nhất mà ta từng nuôi.
Ta đặt tên cho chúng, một con tên là Kỷ Tiểu Bạch, một con tên là Kỷ Tiểu Khôi.
Mỗi ngày ta giúp chúng tắm rửa, cho ăn cỏ, ôm chúng phơi nắng, chúng rất yếu đuối, rất cần ta bảo vệ.
Ta nuôi chúng cho đến mùa đông.
Sau đó tuyết lớn phong sơn, sư phụ bị kẹt trên núi không thể về, ta và sư huynh ăn hết hạt gạo cuối cùng mà tuyết vẫn chưa dừng.
Hôm đó sư huynh ra ngoài tìm thức ăn, trở về sau đó liền ốm nặng, do đói.
Lúc này ta mới biết, hóa ra thùng gạo nhà ta đã cạn sạch từ lâu, phần lớn gạo đã vào bụng ta, những ngày đó sư huynh chỉ uống một ít nước gạo.
Nhìn sư huynh đang hấp hối, ta khóc lóc cầm lấy dao, bước tới lồng thỏ.
Ta tự tay lột da chúng, ném vào nước sôi để nấu.
Ta vẫn nhớ rõ ánh mắt của Kỷ Tiểu Bạch trước khi chết, đầy hoang mang và vô tội.
Ta cũng nhớ, ta đã cho vào nồi thịt ba muỗng muối, nếm thử miếng đầu tiên khi đã nấu chín, mặn ngọt vừa phải.
Sau đó, khi gặp Tiểu Tuyết, khi sư phụ muốn giết nó, ta nhìn vào đôi mắt nhỏ nhắn của Tiểu Tuyết, như thấy lại Kỷ Tiểu Bạch, nên đã giành lấy nó từ tay sư phụ.
Nhưng ta biết, Kỷ Tiểu Bạch không bao giờ trở lại được nữa.
Khi sư phụ trở về hỏi ta.
“Tại sao con lại giết cả hai con cùng một lúc?”
Ta nói.
“Vì củi trong nhà sắp hết, con lo lần sau sẽ không có củi để nấu.”
You cannot copy content of this page
Bình luận