Danh sách chương

“Nhị tỷ không định qua đó xem một chút sao?”

Vân Ninh cảm thấy chuyện này thật thú vị. 

Theo như trong sách chép, nguyên chủ vẫn luôn chú ý đến chuyện của nam chính, nên vừa hay tin nam chính đang cùng nữ chính ở bên nhau, liền vội vã chạy tới, sau đó ra tay tát nữ chính một cái. 

Giản Hinh Ninh nghe tin cũng chạy tới xem náo nhiệt.

Nay nàng không chủ động qua đó, lại có người đến gọi nàng đi, tựa như kịch bản trong sách nhất định phải diễn ra vậy.

Nghĩ tới đây, Vân Ninh cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, tựa như cuộc đời mình bị người nắm chặt dắt đi.

“Không hứng thú.”

Giản Hinh Ninh chỉ cảm thấy hôm nay Giản Vân Ninh có điểm là lạ. 

Tuy vẫn lãnh đạm như thường, nhưng luôn có cảm giác không giống như trước kia. Nghĩ tới mục đích chuyến này, nàng ta vẫn tiếp tục nói: “Nhị tỷ chẳng lẽ vì cảm thấy mình không bằng được đại tỷ nên không dám đi sao?”

Nghe vậy, Vân Ninh khẽ kéo khóe môi, nhìn Giản Hinh Ninh bằng ánh mắt nửa cười nửa không.

Thì ra đối phương có ý này.

Tự mình muốn đi nhưng không dám, phải kéo nàng theo. Dù sao nàng cũng kém Giản Hinh Ninh hơn đôi chút, nàng mà đi cùng, hẳn có thể khiến Giản Hinh Ninh bớt lu mờ.

E rằng Giản Hinh Ninh cũng ngưỡng mộ nam chính, nếu không sao lại chủ động đến viện nàng rủ rê? Hồi đọc sách, nàng còn chẳng phát hiện ra tâm tư này của nàng ta.

“Tam muội, lời này của ngươi hình như ngược rồi đó.”

Giản Hinh Ninh trong lòng giật thót.

Quả nhiên nàng ta không nhìn lầm, Giản Vân Ninh thực sự đã khác xưa.

“Ngươi… ngươi nói gì vậy, ta nghe không hiểu.”

Xem ra cần phải chỉ thẳng ra.

Vân Ninh cũng không khách khí, trực tiếp vạch trần tâm tư nhỏ của nàng ta: “Tam muội rõ ràng ngưỡng mộ thế tử, ghen tỵ vì đại tỷ được cùng thế tử thưởng tranh, lòng muốn qua đó, nhưng tự biết tài hoa không bằng đại tỷ nên không dám đơn độc đi một mình, ba lần bảy lượt tới tìm ta kéo theo.”

Sắc mặt Giản Hinh Ninh lập tức thay đổi: “Nhị tỷ nói bậy gì đó, ta ngưỡng mộ thế tử lúc nào, rõ ràng chính ngươi mới là kẻ si mê thế tử.”

Vân Ninh vẫn bình tĩnh như thường: “Ngươi muốn đi thì cứ đi, đừng kéo ta làm nền cho ngươi, ta không muốn cùng ngươi đi mất mặt.”

Giản Hinh Ninh tuy là thứ nữ, nhưng từ nhỏ được phụ thân sủng ái, tự cho mình vượt trội đích nữ, bởi vậy tâm cao khí ngạo. Giờ nghe Vân Ninh nhiều lần đâm thẳng, mặt mày nàng ta không khỏi trầm xuống.

“Nhị tỷ, ta và ngươi khác nhau. Ngươi không hiểu thư họa, đi thì chỉ thêm xấu hổ, ta thì khác.”

Vân Ninh vẫn điềm nhiên: “Ồ, vậy chúc tam muội may mắn. Hương Thảo, tiễn khách!”

Hương Thảo: “Dạ!”

Giản Hinh Ninh tức giận dậm chân, chạy ra ngoài.

Thấy tam tiểu thư tức tối bỏ đi, Hương Thảo không khỏi vui mừng ra mặt. 

Ngày thường, mười lần cãi vã thì tám lần tiểu thư nhà nàng ấy bị tam tiểu thư chọc cho tức chết, lần này thấy tiểu thư không nổi giận, ngược lại là tam tiểu thư giận dỗi bỏ đi, quả thật hả lòng hả dạ.

May mắn thay tiểu thư đã không còn thích thế tử, bằng không chỉ sợ vẫn bị tam tiểu thư làm cho tức đến phát điên.

Nhàn rỗi không có việc gì, Vân Ninh cảm thấy có phần buồn tẻ, bèn tự tìm việc làm. Trông thấy mấy quyển thoại bản mà nguyên chủ trân quý cất giữ, nàng vui vẻ lật ra đọc.

Hương Thảo ở trong phòng một lúc, thấy tiểu thư không cần mình, bèn lui ra ngoài.

Qua độ nửa canh giờ, Hương Thảo mặt mày hớn hở trở về viện.

Vân Ninh đọc sách lâu, mắt có chút mỏi, liền ngẩng đầu nhìn nàng ấy: “Ngươi nhặt được bạc à?”

Hương Thảo lắc đầu.

Vân Ninh: “Không nhặt được bạc, vậy sao lại vui mừng thế?”

Hương Thảo: “Nô tỳ nghe được tin, tam tiểu thư rời viện ta xong liền một mình tới tiền viện.”

“Nàng ta định khoe tài trước mặt thế tử, ai ngờ nói toàn sai, đại thiếu gia mặt đen như đáy nồi, trực tiếp đuổi nàng ta ra ngoài. Tam tiểu thư mất mặt khóc lóc trở về viện.”

 

Hết Chương 14: Không nhặt được bạc.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page