Danh sách chương

Thời gian tại Thanh Trúc Uyển như bị kéo giãn theo từng hơi thở linh khí lặng lẽ trôi qua. Tô Mộc Dao sống giữa chốn trúc thanh tĩnh, rời xa những lời xầm xì nơi Thiên Uyển, rũ bỏ nghi kỵ, thị phi. Những ngày bên Lăng Thiên Thánh Quân, nàng như thoát ly khỏi thân phận một kẻ bị hoài nghi, chỉ còn là một sinh linh đang dần khai phá tầng sâu nhất trong cội nguồn bản ngã.

Dưới sự chỉ dẫn của Lăng Thiên, nàng học cách cảm ứng linh khí, đồng nhận vạn vật. Nàng không chỉ là trị liệu mà còn hòa mình thành chúng. Hòa vào hơi thở của đất, vào nhịp mạch của trúc rừng, vào dòng chảy linh khí cổ xưa. Linh căn Mộc Linh trong nàng không ngừng rung động, như đang cộng hưởng với một tầng thiên địa nào đó sâu hơn cả tu vi, cao hơn cả pháp thuật.

Cũng đôi lúc, trong đêm khuya thanh vắng, hai người chỉ ngồi đối ẩm trà thanh bên bờ suối, không nói lời nào, nhưng sự đồng cảm giữa họ như đã vượt qua mọi lời nói. Trong ánh trăng mờ ảo, Mộc Dao thường bắt gặp ánh mắt hắn, một ánh mắt vừa nghiêm nghị của Lăng Thiên, vừa dịu dàng của một tri kỷ, và mơ hồ ẩn chứa điều gì đó nàng chưa dám gọi tên.

Huyền Thanh Đế Quân không thường xuyên xuất hiện, nhưng mỗi lần đến, đều mang theo những thông tin quý giá. Có khi là một tấm bản đồ cổ đánh dấu vị trí những phong ấn nguyên thủy; có khi là một cuốn bí tịch viết tay từ thời Hồng Mông, ghi lại phương pháp hấp thu linh khí Mộc hệ mà không làm tổn hao linh hồn; có khi lại là một miếng ngọc giản phong ấn ký ức tiền kiếp của một vị Mộc Linh đã từng giao chiến với Ma Thần.

“Chỉ người mang chân mạch Mộc Hồn mới không bị thứ này xâm thực,” Huyền Thanh nói rồi đặt khối ngọc vào lòng bàn tay nàng.

Trong khoảnh khắc ấy, Tô Mộc Dao không hề bị hủy linh hay thương tổn. Ngược lại, khối ngọc trở nên trong suốt, lặng lẽ tan chảy như hòa vào huyết mạch nàng.

Lăng Thiên lúc ấy chỉ đứng lặng bên cạnh. Nhưng ánh mắt hắn trầm xuống. Như thể mọi điều hắn dự đoán… đã thật sự trở thành hiện thực.

Mỗi khi ánh trăng trải dài trên mặt hồ, Tô Mộc Dao lại ngồi thiền dưới trúc ảnh, tay lần giở cổ thư cổ lỗ, mắt trầm tư như đang tìm về ngọn nguồn của huyết thống chính mình. Huyết mạch trong nàng dường như không còn là bí ẩn mơ hồ, mà đã bắt đầu thức tỉnh, nàng đã bắt đầu mơ, không phải mộng cảnh mơ hồ như trước, mà là từng mảnh ký ức rõ rệt: một cánh rừng khổng lồ bị thiêu rụi trong biển ma khí; một thân ảnh yểu điệu quỳ trước Thần Môn, hai tay hóa thành rễ cây cắm sâu xuống đất phong ấn; và giọng nói của một nữ nhân xa xưa, thì thầm trong từng đêm vắng:

“Thiên Mộc… là mầm sống cũng là ranh giới cuối cùng. Dao Dao… ngươi đừng quên lời nguyện…”

Trong khi đó, sóng ngầm tại Tiên giới bắt đầu chuyển động.

Từ các nơi xa xôi ở Hạ giới, liên tục xuất hiện những dị tượng đáng sợ. Linh mạch ở Nam Lâm bắt đầu rạn nứt, nước suối ở Thanh Trì nổi lên mùi tanh lạ, rễ cổ thụ già ngàn tuổi khô héo trong chớp mắt. Một vài tộc linh thú bỗng hóa điên, gầm gào như bị điều khiển bởi một sức mạnh vô hình.

Đặc biệt, những nơi từng được đánh dấu trong tàng thư là điểm phong ấn Viễn Cổ – đều có dao động. Như thể có kẻ nào đó… đang cố tháo lớp phong ấn của thời đại bị lãng quên.

Một ngày, Thiên Cung nhận được tín phù đỏ khẩn cấp từ Tộc Diệp Thảo, một bộ tộc nhỏ chuyên canh giữ Bích Diệp Linh Thảo, vốn ẩn cư, ít can dự vào tranh đấu. Sự xuất hiện của tín phù từ họ là một dấu hiệu rõ ràng: có kẻ đang nhắm thẳng vào điểm nút duy trì phong ấn đại kết giới của phương Nam.

Một phong thư dập ấn mộc lục, thư pháp run rẩy nhưng đầy khẩn thiết: “Linh thảo chuyển sắc, đất nứt, trời vặn. Tộc nhân nhiễm hàn bệnh, da thẫm đen, linh lực rò rỉ. Có kẻ giấu mặt khuấy loạn kết giới. Khẩn thiết cầu viện.”

Thiên Cung triệu tập đại hội khẩn. Dưới ánh linh đăng huyền ảo trong Thiên Vân Điện, chư tiên tranh luận dữ dội. Một số trưởng lão muốn phong tỏa vùng thảo nguyên, tránh nguy lan. Số khác lại muốn trấn áp hoàn toàn tộc Diệp Thảo, cho rằng có nội gián câu thông ma khí.

Trong lúc tranh luận rối bời, Thiên Hậu Ly Nguyệt đứng dậy, đứng dậy, tà áo nguyệt quang khẽ lay động theo từng bước đi. Lời nàng, như một nhát kiếm chém vào màn sương nghi kỵ:

“Thảo nguyên suy yếu không phải do tộc nhân, mà do thứ đang trỗi dậy từ dưới lòng đất. Người có thể cảm ứng và gột rửa được thứ khí tức cổ xưa ấy, chỉ có một.”

“Mộc Dao Tiên Tử.”

Nàng ngừng một nhịp, rồi nhẹ giọng:

“Nhưng tộc Diệp Thảo nằm gần khe nứt phong ấn phía Nam. Không thể thiếu người trấn giữ, vậy nên ta đề nghị Lăng Thiên Thánh Quân cùng đi. Một người trị, một người thủ. Quả là vẹn toàn.”

Lời nói hợp lý đến mức khó bác bỏ. Nhưng người trong nội cung đều cảm nhận được: nhiệm vụ này, không đơn giản chỉ là chữa trị.

Chiều hôm ấy, trong bóng râm của rừng trúc, Lăng Thiên khoác áo bào trắng, đến tìm nàng. Tóc hắn xõa nhẹ, sắc mặt như tảng băng giữa hè – lạnh nhưng không giấu nổi tầng cảm xúc phức tạp. Ánh chiều vàng chiếu lên vai áo của hắn như phủ sương mỏng.

“Dao Dao,” hắn khẽ gọi.

Đây là lần đầu tiên, hắn không gọi nàng là tiên tử, không xưng là bổn quân, không dùng bất cứ ranh giới nào.

“Ta sẽ đi cùng ngươi.”

Nàng nhìn hắn. Giữa ánh sáng nhạt cuối chiều, gương mặt hắn khắc sâu vào tim nàng, như một vết ấn không thể phai.

“Dù phía trước là Phong Môn mở ra, hay đại họa tái sinh… ta cũng không để ngươi một mình.” – hắn nói.

Nàng chỉ gật đầu. Không cần thêm lời nào. Giữa hai người, đã chẳng còn chỗ cho nghi ngờ. Khi Tô Mộc Dao và Lăng Thiên rời khỏi Thiên Cung, mây trời như chìm xuống. Vầng trăng hôm ấy đỏ quạch, ánh lên tầng sát khí mơ hồ.

Ở phía Nam, tại vùng sâu trong Tộc Diệp Thảo, một nữ linh giả trẻ tuổi đột nhiên thổ huyết, máu nàng nhỏ lên rễ cây và lập tức bị hút sạch. Trong lòng đất, một tiếng rạn khe khẽ vang lên. Một lớp phong ấn… đã biến mất.

Trong bóng tối sâu nhất, một giọng nói vô hình thì thào:

“Mộc Linh đã xuất thế… Tốt, trò chơi bắt đầu rồi.”

Hết Chương 14: Dấu Hiệu Viễn Cổ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    SHCaLa

    Truyện nữ quyền hả bạn?

Trả lời

You cannot copy content of this page